"Ái khanh... đang ghen sao?" ・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・ Điện Hàm Chương, long án. Tần Đạc Dã nhanh chóng lướt qua tấu chương, theo thói quen kiếp trước mà loại bỏ những bản tấu vô dụng, đặt chúng vào hòm trống, sau đó chất các tấu chương còn lại sang một bên trên long án. Lúc này, Câu Hoằng Dương vừa làm xong việc quay lại, thấy Tần Đạc Dã đang mở tấu chương, bèn tiến lên đứng bên cạnh, yên lặng mài mực cho y, giống như khi hầu hạ Tần Huyền Hiêu. Tần Đạc Dã liếc nhìn qua, thuận tay chấm bút ngự vào mực chu sa. "Vất vả rồi." Y nói theo thói quen kiếp trước. Nhờ sự dạy dỗ của cha mẹ và trải nghiệm trưởng thành bên ngoài cung, ngay cả đối đãi với hạ nhân y vẫn luôn hòa nhã. Câu Hoằng Dương vội cúi thấp người: "Đây là bổn phận của nô tài." Vừa nói, ông vừa cẩn thận ngước mắt lên, lén quan sát Tần Đạc Dã. Người ngồi ngay ngắn trên long án có tấm lưng thẳng tắp, mái tóc đen dài xõa xuống, mày kiếm sắc bén, dáng người cao gầy, cử chỉ thong dong, toát ra khí chất cao quý, phong thái tựa thần nhân, chỉ cần y xuất hiện giữa đại điện thì sẽ dễ dàng thu hút mọi ánh nhìn. Câu Hoằng Dương tự nhận bản thân đã gặp qua vô số người, trong lòng ông thầm so sánh một lượt, cảm thấy dù là công tử được các thế gia bồi dưỡng cẩn thận cũng khó mà sánh bằng người trước mắt. Khí chất ấy khiến ông vô thức cúi đầu, cam tâm bị chinh phục. Thảo nào bệ hạ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tram-nam-sau-khi-bang-ha-tram-tro-thanh-moi-tinh-khac-cot-cua-bao-quan/2687038/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.