"Ái khanh quay đi làm gì, trẫm không nhìn thấy khanh nữa rồi." ・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・ Vương miện của đế vương bị ném bừa bãi xuống đất, những viên ngọc trên đó rơi tán loạn. Tần Huyền Hiêu dùng dải lụa trên tay buộc vào thành giường, hắn đè người xuống giường, sau đó thả hai tay ra, bắt đầu thăm dò từng chút một. Một đầu của dải lụa được buộc vào cuối cột giường, đầu kia quấn từng vòng quanh cổ tay y. Tần Đạc Dã như đã cam chịu số phận, y nằm ngửa trên giường, hai tay bị trói nắm chặt màn trướng buông xuống trên đỉnh đầu, đầu ngón tay và khớp xương trắng bệch vì dùng sức. Y nhắm chặt hai mắt, lông mày cau lại, đuôi mắt đỏ ửng, dưới ánh nến, nốt ruồi son trên sống mũi rung nhẹ theo từng chuyển động ngửa đầu. Tần Huyền Hiêu nhìn dáng vẻ người trước mặt như vậy, ánh mắt hắn cuồn cuộn phong ba, chẳng khác gì cơn mưa gió bên ngoài điện. D.ục vọ.ng đế vương càng thêm sâu thẳm, yết hầu nhấp nhô từng đợt. "Ưm..." Cả người Tần Đạc Dã run rẩy vì động tác này, y vô thức muốn lùi về sau, như thể muốn trốn chạy, đầu y ngửa ra tạo thành một đường cong, toàn thân căng cứng như một cây cung đã lên dây. "Ái khanh, mở mắt nhìn trẫm." Giọng nói của Tần Huyền Hiêu khàn đặc, mang theo mệnh lệnh. Tần Đạc Dã chậm rãi mở mắt, giữa cơn mê loạn, y chạm phải đôi mắt phượng đó, trong đôi mắt sâu thẳm ấy phản chiếu ánh sáng lấp lánh của ngọn nến. Tia sáng vụn vỡ,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tram-nam-sau-khi-bang-ha-tram-tro-thanh-moi-tinh-khac-cot-cua-bao-quan/2687043/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.