"Hắn muốn trong đôi mắt đen láy ấy có bóng hình mình." ・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・ "... Đi tắm trước đã." Tần Huyền Hiêu khựng lại, hắn quay đầu sang chỗ khác, tránh đối diện với ánh mắt của Tần Đạc Dã, rồi cứ thế chuyển sang chủ đề khác. Hắn bảo Câu Hoằng Dương chuẩn bị sẵn bể nước nóng từ trước, sau đó lấy một chiếc áo choàng mới khoác lên người y. "Một lát nữa phải đi qua hành lang mưa. Khanh khoác áo choàng của trẫm vào trước, đừng để bị lạnh." Nói rồi, hắn ôm lấy eo Tần Đạc Dã, gần như dán cả người vào, cố chấp vây chặt y trong vòng tay mình. Ngoài điện, tiếng mưa rả rích dần ngừng lại, tầng mây cũng mỏng đi không ít. Làn gió mang theo hơi nước lạnh lẽo xuyên qua hành lang dài, thỉnh thoảng cuốn rơi những chiếc lá thu bị thấm đẫm nước mưa. Tần Đạc Dã chậm rãi bước theo hắn trong hành lang, lá thu xào xạc, tiếng giày của người bên cạnh chạm lên đá phiến tạo ra âm thanh nhè nhẹ, khiến y thoáng chốc chìm vào cơn say của làn mưa. Vẫn là lối đi từ cửa sau của điện Hàm Chương, vòng qua một đoạn hành lang ướt sũng, men theo đình đài lầu các đi về phía Bắc, chẳng mấy chốc đã đến cung Thanh Lộ. Cung điện được rừng trúc ngọc xanh thẳm bao bọc xung quanh, mái hiên vươn ra từ kẽ hở giữa những khóm trúc, khắc họa nên một vẻ tĩnh mịch tinh tế được chăm chút tỉ mỉ. Tần Đạc Dã nhìn những phiến lá trúc ngoài cung điện, chúng sáng lấp lánh dưới
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tram-nam-sau-khi-bang-ha-tram-tro-thanh-moi-tinh-khac-cot-cua-bao-quan/2687041/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.