"Tên ngốc đó chắc chắn đã bị y xoay như dế rồi." ・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・ Động tác của Tần Huyền Hiêu khựng lại. Nụ cười trên mặt hắn tan đi, bàn tay vốn đang định bóc lớp giấy dầu cũng dừng lại, hắn chậm rãi đứng bên bàn. "Phủ Thái úy nào?" Tần Huyền Hiêu hỏi. Câu Hoằng Dương cúi đầu thấp hơn, thầm nghĩ: Bệ hạ lại bắt đầu hỏi điều bản thân đã rõ, chắc chắn là đang tức giận rồi. "Là phủ Dương thái úy... nhà họ Dương ở Hòe An." Hôm qua khi Xích Huyền báo cáo, Câu Hoằng Dương cũng có mặt ở đó, Tần Đạc Dã vừa bị lôi ra chuyện đời tư, hôm nay y lại ngang nhiên đến gặp nhà họ Dương như vậy. Lúc này, Câu Hoằng Dương chỉ cảm thấy cổ mình lạnh ngắt, khí thế của Tần Huyền Hiêu như băng tuyết khắc nghiệt, thậm chí còn lạnh hơn cả huyền băng. Ông không dám ngẩng đầu, cũng không dám nói gì, điện Hàm Chương chìm vào sự tĩnh lặng chết chóc. Một lúc lâu sau, Tần Huyền Hiêu tháo kiếm Chỉ Qua đeo bên hông xuống, nhẹ nhàng đặt thanh kiếm dài lên bàn, phát ra tiếng va chạm rất khẽ, phá tan bầu không khí tĩnh mịch. "Đưa điểm tâm tới Ngự thiện phòng, bảo bọn họ tìm cách giữ ấm, lát nữa mang vào điện. Trẫm chờ Văn khanh trở về." Hắn cởi áo ngoài còn vương hơi ẩm, Câu Hoằng Dương lập tức bước lên nhận lấy. Từ sớm, Câu Hoằng Dương đã được phái đến chăm sóc vị phi tần mắc bệnh tâm thần kia, có thể coi như đã chứng kiến quá trình trưởng thành của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tram-nam-sau-khi-bang-ha-tram-tro-thanh-moi-tinh-khac-cot-cua-bao-quan/2687047/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.