"Ái khanh, đã bảo rồi, đừng lừa trẫm." ・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・ Sau khi Tần Đạc Dã rời đi, lúc vòng qua bức bình phong, bước chân y hơi khựng lại, lặng lẽ ngoái đầu quan sát Tần Huyền Hiêu. Khi thấy Hoàng đế trẻ tuổi lại cầm tấu chương lên phê duyệt, y nhẹ nhàng thở ra, rồi tiếp tục đi vào nội điện. Tần Huyền Hiêu ngồi bất động trên tọa tháp đã lâu, ngón tay hắn siết chặt hai mép tấu chương, bóp mạnh đến mức vỏ tre bên ngoài biến thành một đường cong, đầu ngón tay tái nhợt vì dùng lực. Mà trên bàn tay bị thương bởi kiếm kia, vết máu lại rịn ra từ lớp vải mỏng vừa mới thay. Nhưng hắn hoàn toàn không phát giác. Đôi mắt Tần Huyền Hiêu nhìn chằm chằm vào tấu chương, ngọn lửa ẩn hiện trong đôi đồng tử, lớp ấm áp dịu dàng tan biến, chỉ còn lại sự lạnh lẽo sắc bén, ánh phản chiếu từ ngọn nến càng thêm u tối. Làm sao có thể xuất hiện nhiều điều trùng hợp như vậy trên cùng một người? Hắn chậm rãi lướt bàn tay đang rỉ máu qua bề mặt tấu chương, dừng lại nơi vết mực đỏ, máu nhỏ xuống trang giấy, hòa cùng hai hình tam giác đặc nhỏ xíu được khoanh lại bằng chu sa, thấm vào giấy rồi lan dần theo từng đường vân mỏng. Trên cả tấu chương, mỗi một điểm được khoanh tròn đều kèm theo một hoặc hai ký hiệu hình tam giác, có khi đặc, có khi rỗng. Tần Huyền Hiêu quá quen thuộc với những ký hiệu này. Hắn từng vô số lần nhốt mình trong căn phòng chứa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tram-nam-sau-khi-bang-ha-tram-tro-thanh-moi-tinh-khac-cot-cua-bao-quan/2687057/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.