"Ngứa răng thì đi gặm xương, đừng có lấy ta làm đồ mài răng!" ・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・ Một lát sau, Tần Đạc Dã đã mặc xong y phục luyện công và ngồi bên bàn. Tần Huyền Hiêu trông cũng chỉnh tề, nhưng thỉnh thoảng vẫn đưa tay xoa xoa xương sườn, thầm hít một hơi lạnh. "Ái khanh nhìn thì thư sinh yếu đuối, nhưng ra tay lại tàn nhẫn vô cùng. Vừa nãy khanh đánh trẫm bầm tím rồi, chắc chắn còn tụ máu nữa." Tần Đạc Dã hừ lạnh: "Đáng đời, ai bảo ngươi lén lút nhào tới." Câu Hoằng Dương yên lặng đứng bên góc phòng, trên tay cầm một chiếc khay, bên trên có đặt thuốc trị thương và băng vải sạch. Ông cúi thấp đầu, chớp mắt liên tục, chăm chú nhìn ván gỗ dưới đất, chỉ hận không thể thu nhỏ mình lại, chui xuống một kẽ hở nào đó. Trong bầu không khí ngột ngạt này, ông cảm thấy bản thân không nên đứng cạnh bàn, mà nên trốn dưới gầm bàn mới đúng. Tần Huyền Hiêu cầm lấy đĩa thuốc trên khay, liếc nhìn gương mặt lạnh lùng của Tần Đạc Dã, sau đó quay sang phất tay bảo Câu Hoằng Dương: "Ngươi ra ngoài." Câu Hoằng Dương như được đại xá, lập tức đặt khay xuống, nhanh chân rời đi, vừa đi vừa lau mồ hôi vốn không tồn tại trên trán. "Ái khanh?" Tần Huyền Hiêu đưa tay chạm vào cổ áo của Tần Đạc Dã nhưng lập tức bị gạt ra. Hắn lại đưa tay véo má y, cười nhẹ: "Còn giận trẫm sao? Thật là, trẫm còn chưa trị tội khanh, vậy mà khanh còn trách ngược trẫm." Tần Đạc Dã ngồi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tram-nam-sau-khi-bang-ha-tram-tro-thanh-moi-tinh-khac-cot-cua-bao-quan/2687055/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.