"Khanh cũng là của trẫm, cớ gì phải tranh sủng."
・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・
Vừa dứt lời, bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng.
Tần Đạc Dã lặng lẽ nhìn chằm chằm đối phương bằng đôi con ngươi đen láy, y nhạy bén bắt được một tia hoảng loạn thoáng qua trong mắt phượng của Tần Huyền Hiêu, nó nhỏ đến mức gần như không thấy, nhưng vẫn xuất hiện trong chốc lát.
Thiếu niên Hoàng đế che giấu cảm xúc của mình rất tốt, nhưng một số thay đổi nhỏ trong ánh mắt vẫn không thể qua mắt một vị đế vương khác - người đã từng trị vì mười hai năm.
Tần Đạc Dã hờ hững cụp mắt, giấu đi cảm xúc trong lòng.
Hừ.
Thì ra là vậy.
Khóe môi y khẽ nhếch, tia hoảng loạn vừa nhìn thấu đã giúp y hiểu rằng, hiện tại bản thân đang nắm giữ một lợi thế nào đó.
Lúc ngước mắt lên lần nữa, vẻ lạnh lùng của Tần Đạc Dã đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là nụ cười hoàn hảo không một kẽ hở. Y nhẹ nhàng gật đầu với Tần Huyền Hiêu: "Làm rất tốt."
Tần Huyền Hiêu sững người, cảm xúc vốn tụt dốc không phanh bỗng bị nụ cười và sự công nhận của Tần Đạc Dã khuấy động. Hắn mở to mắt, ngẩn ngơ ngồi đó, đôi đũa ngọc vẫn đang gắp thức ăn cho đối phương cũng khựng lại giữa không trung.
Tần Đạc Dã quan sát mọi cử động của hắn, tất nhiên không bỏ sót sự ngây người này.
Quả nhiên, bất kể lý do là gì, hiện tại Hoàng đế đã cướp đoạt giang sơn của y dường như
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tram-nam-sau-khi-bang-ha-tram-tro-thanh-moi-tinh-khac-cot-cua-bao-quan/2687062/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.