"Chẳng khác nào một con cún đang chờ được vu.ốt ve." ・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・ Đêm đó giằng co đến rất khuya, ý thức của Tần Đạc Dã có chút mơ hồ. Y nhớ đại khái mình đã tranh thủ đấm Tần Huyền Hiêu mấy cú, mỗi cú đều dốc hết sức, tuyệt đối không nương tay. Đánh người tất nhiên là hả giận, nhưng mỗi lần hạ một cú đấm, thứ y nhận lại chính là cách hành hạ càng quá đáng hơn từ tên cầm thú kia. Vì thế, y lại tung thêm một đấm vào người trên thân mình. Nhìn vẻ mặt đau đớn của Tần Huyền Hiêu, Tần Đạc Dã cảm thấy cực kỳ sung sướng, nốt ruồi đỏ trên sống mũi càng thêm nổi bật, đỏ đến mức nhỏ ra máu. Cuối cùng, y nghiến răng đe dọa: "Tần Huyền Hiêu... có bản lĩnh thì đêm nay ngươi giết ta luôn đi. Bằng không, sớm muộn gì cũng có ngày ta giết ngươi." Những chuyện sau đó, Tần Đạc Dã đã không còn nhớ rõ. Sau một đêm giày vò y đã kiệt sức, mí mắt nặng trĩu, cuối cùng chìm vào giấc ngủ sâu. Bên tai là tiếng mưa ngoài điện, cơn mưa xối xả dần nhỏ lại, chỉ còn âm thanh tí tách rả rích. Trong cơn mơ màng, y có cảm giác mình bị ai đó bế lên, thân thể được nhẹ nhàng lau chùi, sau đó đặt lại lên giường. Rồi chẳng còn cảm nhận được gì nữa. Cơ thể này thật sự quá yếu. Sáng hôm sau, y lờ mờ tỉnh dậy, đôi mắt mông lung một lát rồi dần dần rõ nét. Vẫn là trên giường của Tần Huyền Hiêu, nhưng lần này
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tram-nam-sau-khi-bang-ha-tram-tro-thanh-moi-tinh-khac-cot-cua-bao-quan/2687064/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.