"Chỉ có một vầng trăng sáng treo cao." ・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・ Cuối cùng Tần Đạc Dã cũng uống cạn thứ thuốc đen đặc đáng sợ khiến người ta nhìn mà kinh hãi kia, y vẫn giữ vẻ mặt bình thản, sau đó nghiến răng tiễn Câu Hoằng Dương rời đi. Khoảnh khắc cánh cửa lớn đóng lại, y lao vào trong nhà, cầm lấy ly trà trên bàn rồi ngửa đầu uống cạn. Vị chát nhẹ của trà xanh cuốn sạch mùi thuốc đậm đặc trong miệng, lúc này Tần Đạc Dã mới chậm rãi thở phào một hơi. Ghét thật, cả hai đời đều không chịu được thứ gì đắng! Sau khi tiễn khách đi, căn nhà lập tức trở nên im ắng. Tam Cửu đứng bên cạnh, do dự muốn nói rồi lại thôi. Tần Đạc Dã thấy vậy, y điều chỉnh lại tâm trạng, cố gắng để bản thân trở nên thân thiện hơn: "Tam Cửu, có gì muốn nói thì cứ nói đi." Tam Cửu lắc đầu, trước hôm nay, cậu luôn cảm thấy lão gia chẳng khác gì mình, là người cùng tầng lớp, có thể thoải mái nói chuyện mà không e dè sợ hãi. Nhưng giờ đây, Tam Cửu không còn dám nữa. Cậu cảm thấy lão gia như có thêm một loại khí chất mà mình không thể diễn tả, khiến cậu bất giác muốn cúi đầu khom lưng, sợ hãi một cách khó hiểu. "Được rồi, vậy ta có vài lời muốn nói." Tần Đạc Dã vẫy tay gọi Tam Cửu lại gần, đưa cho cậu một tờ khế ước bạc: "Ta biết ngươi đã chăm sóc ta hơn mười năm qua, ngày ngày đều chăm chỉ cần mẫn. Nhưng giờ ta không còn cần
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tram-nam-sau-khi-bang-ha-tram-tro-thanh-moi-tinh-khac-cot-cua-bao-quan/2687087/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.