"Đứa nhỏ này cũng khá hiếu thuận." ・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・ Tam Cửu mời Lưu đại nhân vào nhà. Tần Đạc Dã cũng ngẩng lên nhìn, thấy Lưu đại nhân là một người trung niên gầy gò, để râu dê gọn gàng, lông mày rậm, đôi mắt to, gương mặt có vẻ nghiêm khắc. Lúc thấy dung mạo của người đến, trong đầu Tần Đạc Dã bỗng lóe lên một số đoạn ký ức, y thoáng sững sờ, lòng nảy sinh một giả thuyết. Chẳng lẽ ký ức của Văn Tình Hạc giống như một chiếc hộp bị khóa, chỉ khi gặp một số người nhất định thì ký ức liên quan đến họ mới như chiếc chìa khóa khớp với ổ khóa, từ đó mở ra hộp ký ức trong đầu y? Vậy tại sao khi gặp Tần Huyền Hiêu lại không kích hoạt ký ức? Tần Đạc Dã suy nghĩ một lúc, cảm thấy có thể là do lúc lên triều Văn Tình Hạc luôn cúi mắt, không dám nhìn thẳng vào thánh nhan nên hoàn toàn không biết diện mạo của Hoàng đế. Đang lúc suy nghĩ, Tần Đạc Dã chỉ ngồi trên ghế bên cạnh bàn chính, không nói lời nào. Chủ nhà chưa lên tiếng, dù Lưu đại nhân có không vui đến mấy cũng chỉ có thể đứng đợi ở cửa. Trong lòng Lưu Huyên Hải có chút bất mãn, bèn lớn tiếng nhắc nhở: "Nghe nói Văn đại nhân đã bình an trở về, bản quan cũng thấy nhẹ nhõm, thế là bỏ hết công việc để đến thăm ngay, nào ngờ dường như Văn đại nhân không mấy hoan nghênh bản quan cho lắm?" Ồ? Tần Đạc Dã hơi nhướng mày, kẻ đến không có ý tốt.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tram-nam-sau-khi-bang-ha-tram-tro-thanh-moi-tinh-khac-cot-cua-bao-quan/2687088/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.