"Mãi mãi đứng về phía bệ hạ." ・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・ Tí tách. Cảm giác mát lạnh rơi lên trán, rồi men theo gò má trượt xuống dưới. Ký ức trong giấc mơ của Tần Đạc Dã dừng lại tại cảnh Văn Tình Hạc gào khóc thảm thiết trong điện Vô Cực, sau đó bị Huyền Y vệ dùng chuôi kiếm đập ngất. Hàng mi của Tần Đạc Dã khẽ run, những giọt nước lách tách rơi xuống. Y mở mắt. Lúc này tầm nhìn vẫn còn hơi mờ, sau vài lần chớp chớp, Tần Đạc Dã nhìn thấy một tà áo đen tuyền, mũi giày đối phương khẽ nhúc nhích, khiến nước đọng dưới nền cũng xao động theo. Tần Đạc Dã ngẩng đầu lên, thấy Tần Huyền Hiêu đang đứng trước mặt, Phạm Quân ôm một thùng nước đá lớn khom lưng đi theo sau. "Trẫm cứ tưởng ngươi chết rồi." Tần Huyền Hiêu liếc nhìn y, nhàn nhạt nói. "Tạ ơn lời chúc phúc của bệ hạ." Tần Đạc Dã nhếch môi cười: "Tiếc là mệnh vi thần còn cứng lắm." Hai tay y vẫn bị treo cao hai bên, tóc mái ướt sũng dính vào mặt, lớp triều phục cũng ướt nhẹp. Dù đang bị giam giữ, nhưng chỉ qua hai câu giao phong, khí thế của Tần Đạc Dã vẫn ngang ngửa với bậc Thiên tử lúc bấy giờ. Phạm Quân đứng nhìn, cảm thấy như hai con rồng đang giao chiến, hắn không nhịn được xen vào một câu: "Bệ hạ, vậy thùng nước đá này có cần nữa không?" "Mù à?" Tần Huyền Hiêu liếc mắt sang, "Người đã tỉnh rồi, nếu ngươi thích thì trẫm có thể đổ lên đầu ngươi." "Vi thần không dám." Phạm Quân
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tram-nam-sau-khi-bang-ha-tram-tro-thanh-moi-tinh-khac-cot-cua-bao-quan/2687095/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.