"Thiên thu vạn đại ?" ・ ♪ ・ ┄┄ ☆ ┄┄ ・ ♪ ・ Bên ngoài cung, những chiếc lá phong nhuốm sắc đỏ chao nghiêng trong gió, nhẹ nhàng lướt qua mũi kiếm rồi rơi xuống mặt đất giữa nơi Tần Đạc Dã và Thanh Huyền đối diện nhau. Tần Đạc Dã khẽ cười: "Thanh Huyền đại nhân nói đùa rồi. Sao ta có thể là gian tế của Bắc Cương được." Tiếng cười nhẹ nhàng dễ dàng phá vỡ bầu không khí căng thẳng, tựa như mũi kiếm đã sẵn sàng rút khỏi vỏ. Tần Đạc Dã vẫn điềm tĩnh, chẳng mảy may để tâm đến lưỡi kiếm sắc bén đang kề sát, y cúi người nhặt một chiếc lá phong trên mặt đất. Thiếu niên giơ chiếc lá lên, ngắm nghía dưới ánh mặt trời, như thể qua một chiếc lá nhỏ bé mà nhìn thấu vạn dặm sơn hà của Đại Ngụy mai sau. "Nói ra thật xấu hổ. Khi nhỏ ta bị nhốt trong một gian phòng lạnh lẽo, chẳng bận lòng đến chuyện thế gian, chỉ chuyên tâm đọc sách thánh hiền. Tiếc là tư chất ta ngu muội, chỉ đủ tìm được một công việc tạm sống qua ngày. Dù chưa từng đọc qua tiểu sử Thánh Hoàng đế, nhưng điều đó không có nghĩa là lòng ta mang ý xấu." Giọng nói của Tần Đạc Dã nhẹ như gió thoảng, nhưng qua tai Thanh Huyền lại nặng tựa ngàn cân. Giọng nói ấy tựa sợi lông vũ lơ lửng giữa không trung, khiến ai chạm phải cũng bị đè bẹp. "Thanh Huyền, ngươi hoàn toàn có thể tin tưởng, trên đời này không ai yêu Đại Ngụy hơn ta, không ai hy vọng giang sơn này trường tồn thiên thu vạn đại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tram-nam-sau-khi-bang-ha-tram-tro-thanh-moi-tinh-khac-cot-cua-bao-quan/2687098/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.