"Á!"
Lục Phóng ăn nguyên cây cung đập ngay vào chính giữa mặt đau điếng, phải nằm vật ra gào lên, "Lục Bình, tao với mày thù oán quái gì? Con nhà họ Phó bị làm sao không thì liên quan gì đến mày đâu!"
Lục Bình khẽ ngâm nga, vung tay giơ cung giã tiếp phát nữa.
"Áu!!"
Lục Phóng chưa kịp che chắn, phải bụm mặt lăn lộn dưới đất, Lục Bình ngồi xổm xuống nhìn Lục Phóng nói: "Còn nhớ kì khảo sát văn võ mùa thu năm ngoái không? Mày cố tình đẩy tao ngã ngựa, làm cánh tay tao bị thương."
Có vẻ Lục Phóng đã nhớ ra, thảng thốt đáp: "Mày... mày còn ghi thù đến tận giờ á?"
Sai rồi.
Lục Bình cảm giác máu dồn lên não, cố kìm sự ghê tởm để nói: "Hồi xưa mày đối xử với tao như nào tao đều có thể mặc kệ, không buồn truy cứu, một điều nhịn chín điều lành đi, nhưng vậy không có nghĩa là tao dễ bắt nạt đâu nhé. Mày mưu đồ hãm hại hoàng tự, khiến hoàng tẩu sinh sớm suýt thì mất mạng, bắt hoàng huynh phải lo lắng suốt đêm..."
Nói đến đây ánh mắt cậu trở nên dữ tợn, cậu quẳng cung tên, cuộn ngón tay lại đấm thẳng vào mắt Lục Phóng: "Mày liệu hồn thử động chạm vào hai người họ xem?"
Lục Phóng bị tẩn cho mặt mũi sưng vù, phải quay sang giơ hai tay che mặt khóc rống xin tha: "Không phải! Vừa nãy tao định hù dọa mày thôi, tao không cố tình thả đám chó đấy! Toàn tại bọn nô tài bất cẩn mới làm đàn chó sổng ra, không liên quan gì đến tao!"
Lục Bình đứng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tram-nao-biet-muu-tinh-gi-dau/2767942/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.