Việc khai khẩn rừng vườn hoàng gia ở Đông uyển thành ruộng cày rất hiệu quả, dân chúng thành Khải An ai ai cũng ngợi ca công đức, các nơi phố phường đồng áng bắt đầu tiến vào vụ cây trồng đầu tiên của mùa xuân.
Thóc lúa năm ngoái cất trong kho thường lẫn kho dữ trự đều không còn chỗ để, Lục Bình bèn thương lượng cùng ba tỉnh, giảm giá gạo cả nước xuống còn 50 tiền một thạch, đồng thời đích thân xuống đồng ở phường Đại An phía nam thành, khuyến khích nông nghiệp. Lục Bình còn bàn với bộ Hộ điều chỉnh thuế khóa lao dịch, toàn quốc đều hạ xuống chỉ còn 60 tiền mỗi người mỗi năm.
Tháng 6, chiến sự ở Bắc cương biến chuyển rõ rệt, quân Trấn Bắc tiến công buộc Đột Quyết phải lùi suốt dọc lên phía bắc men theo sông Hoàng Hà. Lục Bình vừa mừng vừa lo, tham khảo Lương Hãn Tùng để giảm số năm lao dịch của nam tử, đổi sang mỗi 3 năm phải đi lính một lần.
Cái giá của việc tứ bề bình an ấy là Lục Bình nhọc muốn chết.
Trời vào thu, y dành thời gian ghé thăm Phó Dư đã chuyển sang Đông uyển sống. Phó Dư bế Ý Văn hành lễ, còn có Lục Tường đi theo bên cạnh.
Lục Bình nhìn sang Lục Tường: "Sao ngươi lại đến đây?"
Lục Tường bĩu môi, miễn cưỡng đáp lời: "Bệ hạ trăm công nghìn việc, dĩ nhiên không biết dạo này ta đang dạy Ý Văn học chữ cùng với tẩu tử."
Lục Bình trông ra chỗ bàn học đằng sau mấy người, trên mặt giấy Tuyên Thành lộn xộn là mấy chữ thể khải viết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tram-nao-biet-muu-tinh-gi-dau/2767950/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.