“Đừng nghĩ nhiều như vậy, ngủ đi.”
Nghiêm Dương ôm Nhâm Lê, nhẹ giọng nói:
“Ừ.”
Nhâm Lê nhắm mắt lại, người đàn ông này, cho cậu một loại cảm giác an lòng.
Không biết hỗn loạn qua bao lâu, Nhâm Lê đột nhiên bị tiếng ‘cạch, cạch’ làm bừng tỉnh. Nhâm Lê cả kinh, đang muốn xoay người nhìn về phía cửa sổ, lại bị gắt gao ôm lấy. Giương mắt nhìn, Nghiêm Dương cũng không biết là đã tỉnh từ khi nào, hai mắt tỉnh táo vô cùng, sắc mặt lại xanh mét, mắt nhìn chằm chằm cửa sổ, môi lại hơi mấp máy.
Nhâm Lê đã nhìn ra mấy chữ ở bên môi Nghiêm Dương —— đừng nhúc nhích, ngoan. Tim liền cảm thấy ấm áp, cười lắc đầu, ý bảo anh là không sao.
Nghiêm Dương thấy Nhâm Lê kiên trì, liền thả lỏng cánh tay.
Nhâm Lê xoay người, qua ánh trăng chiếu vào nhìn lên trên cửa sổ có một con rối gỗ đi đến che khuất. Rối gỗ này dùng đầu ngón tay đẩy mạnh cửa sổ, tiếng gỗ chạm vào cửa sổ phát ra tiếng vang khiến người ta khó có thể chịu được. Nhâm Lê còn chưa nghĩ tốt đối sách, liền nghe thấy cửa ‘Ầm’ một tiếng bị đá văng. Trong một khắc, Nhâm Lê chỉ cảm thấy cánh tay đặt trên lưng mình căng thẳng, lưng chạm vào một vòm ngực ấm áp.
Nhâm Lê giống như nhớ ra cái gì đó, xoay người nhìn Nghiêm Dương, mi gian lộ ra vài phần đắc ý:
“Không sao đâu, hắc hắc……”
Nghiêm Dương bị chút đắc ý nho nhỏ này của Nhâm Lê chọc cười, thả lỏng thân thể, chớp chớp mắt nhìn Nhâm Lê.
Nhâm Lê cũng chớp chớp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tram-trung-chuyen-tu-vong/2276972/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.