Nắp nồi nhấc mở, cùng lúc một mùi hương thơm nức mũi tràn ngập khoang thuyền. Nhan Đàm nhìn đám sủi cảo chìm chìm nổi nổi trong nồi mà đến khổ não. Vốn dĩ cứ tưởng bọn họ ở lại ăn cùng, vì vậy đã làm nhiều thêm phần của hai người, bây giờ nhiều sủi cảo đến như vậy ai ăn cho hết đây? Nàng chầm chậm ngoái đầu lại, trông thấy tên thích khách đang co ro vào một góc trong khoang thuyền, miệng liền cười toe: “Đã nấu dư ra nhiều thế này, thôi thì cho ngươi ăn hết vậy.”
Thích khách kia mặt mày trắng bệch, sợ sệt dè dặt đáp: “Không cần đâu, ta vẫn là không nên làm vấy bẩn thức ăn do cô nương nấu…”
Nhan Đàm múc một bát sủi cảo đẩy tới trước mặt Dư Mặc, lại quay đầu sang nhìn y, từ từ xị mặt xuống: “Ngươi có vẻ rất sợ hãi… Không lẽ nhìn ta rất đáng sợ, dọa cho ngươi mất hồn hả?”
Thích khách tức thì kịch liệt lắc đầu: “Cô nương trời sinh mỹ mạo, xinh đẹp không chê vào đâu được!”
“Vậy ngươi đang sợ cái gì?” Nàng dùng muỗng múc một chiếc sủi cảo đưa tới sát miệng y, “Ta thấy ngươi run ghê vậy, e là đến muỗng cũng cầm không vững. Thôi vậy đi, ta đút ngươi ăn có chịu không?”
Sắc mặt tên thích khách kia càng thêm trắng nhợt, miệng cà lăm cà lắp: “Nhưng, nhưng mà thịt, thịt ở trong này…”
Nhan Đàm ồ một tiếng dài, tháo ngay mảnh vải trắng quấn quanh chân y ra: “Ngươi tự mình coi thử đi, có chỗ nào mất bớt miếng thịt?” Nàng nhoẻn cười bảo: “Nào, mở miệng, tay nghề
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tram-vun-huong-phai/242108/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.