Năm người ngồi xuống quanh bàn ăn. Liên Tâm tay nâng một chiếc bình sứ thô rót rượu, rượu được đổ ra bát sứ có màu đỏ nhạt, mùi thuốc nồng nặc. Nhan Đàm nhìn chiếc bát sứ trước mặt, đến hai mắt cũng đứng tròng: Nếu nàng không nhầm thì đây chính là thứ rượu đã được nghe danh cũng từng thấy mặt nhưng chưa bao giờ nếm thử, hùng hoàng tửu (1).
“Đây là rượu ở nhà tự ủ, không mạnh lắm đâu, Nhan cô nương cứ yên tâm uống.” Liên Tâm nhìn thấy thần sắc trên gương mặt nàng bèn tức khắc bảo. Lão bà tóc bạc đang ngồi một bên cũng chêm lời vào: “Thuốc để ngâm rượu là nhà lão tự chuẩn bị, chỉ có rượu nếp cái là lấy từ đầu thôn về. Aiii, nhà chúng ta không có nam nhân, đời sống cũng có chút thiếu thốn, thế nên… rượu nếp cũng không thể mua loại tốt một chút, tiểu cô nương nếu chê bai thì đừng uống.”
Nhan Đàm vội vã lắc đầu: “Sao lại có thể chê bai cơ chứ? Tết Đoan Ngọ chính là phải uống rượu hùng hoàng để đuổi tà còn gì.” Nàng run run bưng bát sứ lên, mùi hùng hoàng hăng nồng xộc mạnh vào mũi, vừa định liều mạng bất chấp tất cả đổ hết chỗ chất lỏng vào cổ họng thì một bàn tay từ xéo một bên đã chìa ra đỡ lấy bát rượu trên tay nàng, tự nhiên đưa tới miệng mình một phen nốc cạn.
Nhan Đàm ngẩn tò te: “Dư Mặc…”
Dư Mặc bình thản cất lời: “Nàng ấy không biết uống rượu, chỉ uống một ngụm thôi cũng sẽ say.”
Nàng ngơ ngác: “Người…”
“Nàng ấy sau khi uống
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tram-vun-huong-phai/729730/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.