Tử Lân và Lâm Lãng cãi nhau.
Nhan Đàm ngậm đũa nhìn hai người quay mặt sang hai phía, không thèm nhìn nhau. Nàng đã nói mà, tính tình Tử Lân thối như gầm cầu như vậy, cứng rắn như đá, mỹ nhân như Lâm Lãng sao có thể chịu nổi hắn chứ. Nàng vui vẻ xem kịch, trông mong mà nhìn, bỗng nhiên trước mặt tối lại, dường như bị ai chụp một cái mũ rộng lên đầu.
Nhan Đàm trợn mắt nhìn, chỉ thấy Dư Mặc đè ống tay áo, nghiêng người đặt đĩa rau cần sang trước mặt nàng, giọng đều đều nói: “Ăn đi.”
Nhan Đàm giận à nha, từ khi nàng tỉnh lại tới nay, Dư Mặc đối xử với nàng vẫn ôn hòa như trước, thậm chí còn ác liệt hơn trước vài phần: “Ta không ăn rau cần!”
Dư Mặc quay đầu liếc nàng một cái, thản nhiên nói: “Nàng vừa nói gì cơ, ta nghe không rõ.”
“Ta nói… Ta là ta thích ăn rau cần lắm à nghen…”
“Ồ, vậy ăn nhiều chút đi.”
Nhan Đàm tội nghiệp chọc chọc đĩa rau cần, không nhìn thấy khóe miệng Dư Mặc khẽ cong lên. Nàng cảm thấy tương lai sau này của mình thật ảm đạm không thể ta, ánh dương bên ngoài vào mắt cũng u ám vô cùng.
Rầm!!!
Lâm Lãng bỗng nhiên đẩy cái bàn trước mặt, bát đúa trên bàn theo quán tính cũng rơi xuống đất. Nàng đột nhiên đứng lên, đằng đằng sát khí lao tới Tử Lân.
Nhan Đàm lập tức ngẩng đầu lên, tuy rằng nàng không phản kháng được Dư Mặc, thế nhưng Lâm Lãng có thể ức hiếp Tử Lân mà, nghĩ vậy thôi trong lòng đã sáng bừng hẳn lên. Dư
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tram-vun-huong-phai/729668/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.