Chổi trúc quét xuống, tạo thành mấy vệt nhỏ dưới làn gạch xanh, hoa rụng đẫm nước do cơn mưa rào tối qua, cánh hơi phai màu. Chỉ Tích đưa tay, vén tóc trên trán lên, cúi xuống nhặt từng đóa từng đóa. Nàng nghe thấy phía sau có tiếng người đi đến, cũng không ngẩng lên, nhẹ nhàng gọi: “Đế tọa.”
Người kia dừng bước.
Chỉ tích cầm một đóa hải đường lên, cánh hoa đã phai sang màu hồng, đặt trên bàn tay trắng nõn của Chỉ Tích trông vô cùng diễm lệ: “Tộc chúng thần rất ít tiên nhân song sinh, người có biết vì sao không? Bởi vì một người trong đó được nhiều yêu mến hơn người kia, cuối cùng người còn lại may ra cũng chỉ được yêu mến bằng nửa người kia .”
Nàng đứng lên, giống như tự thì thầm với bản thân: “Thần từng nghĩ, có một số việc đã được định sẵn từ trước, như thần với Nhan Đàm, đế tọa với Nhan Đàm, cuối cùng chỉ có một kết quả, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.” Nàng dứt cánh hải đường ra, ngoảnh lại mỉm cười: “Thần không biết tỷ ấy có để ý dung mạo hai người giống nhau không, nhưng thần chưa bao giờ để ý, dáng vẻ bề ngoài chỉ là ảo giác từ mắt nhìn, người đẹp thường trống rỗng.”
Đường Châu ho khan một cái: “Thiện lý của ngươi rất hay.”
Chỉ Tích dịu dàng xoay người, còn khẽ mỉm cười: “Đế tọa người không hiểu ý thần rồi, thần không nói về thiện lý. Nhưng giờ tỷ ấy cũng chẳng để ý đến việc này đâu, rất nhanh thôi, khuôn mặt này trên đời chỉ còn lại mình thần. Đế tọa, người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tram-vun-huong-phai/729670/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.