Nhan Đàm bị đánh thức bởi tiếng vàng anh lảnh lót ngoài cửa sổ. Nàng bật dậy như lò xo. Đêm qua dường như nàng đã chiêm bao một giấc mơ rất kì lạ, trong mơ nàng ở cạnh diễn bích đan nhưng mãi vẫn không dám chìa tay nhón.
Mất giây lát để tỉnh hẳn ra, Nhan Đàm phải gọi là thất đảm kinh hồn. Đêm qua Dư Mặc sơn chủ bảo nàng xem chừng giờ gọi người dậy, thế mà nàng lại lo ngoảnh mông ngủ khò mất. Nàng khẽ nhúc nhích, một tấm chăn vừa mềm vừa xốp tuột khỏi người, lại xoay đầu nhìn mọi thứ xung quanh, mồ hôi lạnh túa ra như tắm.
Nàng không những đã ngủ quên, mà khi thức dậy còn đã bay sang nằm trên giường sơn chủ. Việc này không khỏi có phần giật gân.
Nàng kéo chăn ra, chỉ thấy giường trong hoàn toàn phẳng phiu, xem chừng không có ai vừa nằm qua.
… Dư Mặc sơn chủ đâu rồi?
Nhan Đàm dọn giường xong xuôi thì nhìn thấy chiếc hộp gấm đựng diễn bích đan được đặt tùy tiện trên bàn, bụng rất muốn lấy nhưng cuối cùng vẫn không ra tay. Bây giờ mà lấy thì chẳng khác nào bảo với sơn chủ vật là do nàng cuỗm mất.
Cả ngày trời Nhan Đàm cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ.
Bách Linh mở nắp lò trầm hương nhìn vào trong, cười nói: “Cũng tại ta quên không dặn, thứ trầm hương này có tác dụng giúp dễ ngủ, đốt quá nhiều sẽ không khác gì mê hương, chỉ cần một mẩu bằng chừng móng tay là đủ, nàng xem đã đốt hết nhiều thế này. Cũng may nàng có mở cửa sổ thông gió, nếu không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tram-vun-huong-phai/729683/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.