Chìa khóa quả nhiên rơi trong hiệu sách.
Tuy rằng là hàng xóm đối diện, nhưng Sầm Hoan cố tình tránh né, thành thử ra hai người không còn gặp nhau nữa.
Chớp mắt một tháng qua đi, hiệu sách của Sầm Hoan chính thức đi vào hoạt động. Cậu thuê nhân viên, là một cô bé beta khá nhanh nhảu, cho nên cậu không cần phải ở cửa tiệm nhìn chằm chằm.
Một khi rảnh rỗi, con người ta thường dễ dàng suy nghĩ vẩn vơ, mà một khi đã chia tay, nhớ tới đều chỉ là những điểm tốt của người ấy.
Lễ giáng sinh một năm kia, Trần Mộc hẹn Sầm Hoan đi chơi.
Cơm nước xong xuôi, Trần Mộc đưa cho cậu một hộp quà nhỏ, Sầm Hoan cũng tặng lại y, nhưng trong lòng cảm thấy quá có lệ cùng khinh suất, vì thế bồi thêm một nụ hôn sâu tặng kèm.
Trần Mộc: “Anh muốn đổi hộp quà này thành ba cái hôn.”
Sầm Hoan mỉm cười, đôi mắt lấp lánh: “Không được.”
Sầm Hoan hỏi lại: “Thế đồ anh tặng em có thể đổi cái gì?”
Trần Mộc: “Không đổi được cái gì.”
Trên đường đưa Sầm Hoan về nhà, Trần Mộc bỗng nhiên ngừng lại.
Trần Mộc: “Cùng anh đi dạo bờ sông một chút.”
Sầm Hoan cười hì hì nhìn chằm chằm y.
“Xem ngôi sao sao?”
“Ừ, xem ngôi sao.”
Vừa xuống xe, Sầm Hoan kêu lạnh, Trần Mộc liền nắm lấy tay cậu nhét vào trong túi mình.
Sầm Hoan chỉ cười ngây ngô, nào còn cảm thấy lạnh hay không nữa. Cậu ngẩng đầu, nhìn Trần Mộc rồi lại nhìn bầu trời.
Nhỏ giọng lẩm bẩm: “Làm gì có ngôi sao nào, đều bị đám mây che hết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tran-hoan/505984/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.