Chuyện xưa tựa gió thổi mây trôi, mà ở nhân gian lúc này, hoàng hôn đỏ rực như tô, ngoài cửa sổ tuyết ngập lún đầu gối, tỉnh thoảng có cành cây khô bị gió tuyết bẻ gãy, lặng lẽ rụng về cội.
Thất Nguyệt ngồi một mình dựa vào cửa sổ, lặng nghe gió tuyết, tay cầm một lá thư, là một tờ giấy hơi mỏng, do Trần Chiêu gửi đến, trên đó viết lại tình hình gần đây của chàng, mấy ngày nay tuyết vẫn đang rơi, hành quân chậm chạp, hôm nay ăn bánh màn thầu không ngon, mấy chuyện đại loại như vậy.
Hai tháng trước Trần Chiêu ra chiến trường. Ở biên cảnh phương nam bùng ra chiến tranh, thân là thế tử phủ quân hầu, hắn phải theo phụ thân xuất chinh. Lúc Thất Nguyệt biết chuyện này, nàng cũng muốn đi theo.
“Không được, chiến trường nguy hiểm, nàng không thể đi.”
“Ta có thể giúp ngươi, ngươi không biết võ công, làm sao có thể đi đánh giặc?”
“Lâu nay nghe nàng kể không ít chuyện trong tam giới, ta đại khái có thể hiểu được trong trời đát luôn có trật tự, chiến tranh là chuyện của nhân gian, nàng đừng tham dự vào. Ai nói đánh giặc nhất định phải dùng vũ lực, nàng đừng lo cho ta. Sau này không chơi cùng nàng được, ta sẽ thường xuyên gửi thư về, đặt trong thư phòng cho nàng.”
Chàng nói xong những lời này, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, đó là lần đầu tiên bọn họ lại gần nhau đến vậy, Thất Nguyệt cảm thấy trái tim mình đập thình thịch, còn nhói lên nhè nhẹ.
“Chờ ta quay về.”
Thời khắc ly biệt, Thất Nguyệt chạy đến trên tường
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trang-roi-ben-them/2197997/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.