Trì Việt đang giúp Trì Nhuế Nhuế mặc quần áo, tay hắn thoáng khựng lại.
Bác sĩ và hắn đã nói chuyện ở trong phòng rất lâu, vẫn là những vấn đề từng nghe. Chức năng gan và chức năng phổi chịu thương tổn ở mức độ khác nhau, là biến chứng do bị bỏng diện rộng tạo thành. Dù đã gần bốn năm trôi qua nhưng vẫn ảnh hưởng cơ thể của Trì Nhuế Nhuế.
Biết là kiểm tra để nhập học, bác sĩ an ủi: "Đi học thì không sao, bình thường chú ý nhiều hơn, tái khám đúng hẹn."
Trì Việt im lặng lắng nghe rồi cầm báo cáo rời phòng khám, vừa ngẩng đầu thì nghe Tưởng Tự hỏi vết thương trên tay Trì Nhuế Nhuế có đau không.
Có thể do sự căng thẳng đã tích tụ cả ngày trời vì ánh nhìn của người khác, cũng có thể do nghe lời dặn của bác sĩ khiến tâm trạng không tốt nên hắn giận cá chém thớt, dù sao đi nữa Trì Việt cũng biết giọng điệu của mình rất tệ.
Nhưng hắn không ngờ Tưởng Tự sẽ nghiêm túc xin lỗi như vậy, điều ấy khiến hắn trông như đang làm lớn chuyện, hắn không biết phản ứng thế nào.
May sao lúc này có Trì Nhuế Nhuế, cô bé nhìn hắn, thoải mái nói với Tưởng Tự: "Không sao."
"Sau mỗi lần đưa em tới bệnh viện là tâm trạng anh của em kém hẳn." Trì Nhuế Nhuế truyền thụ kinh nghiệm cho Tưởng Tự: "Ăn bữa cơm là ổn thôi, anh cứ mặc kệ anh ấy."
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trang-sang-kho-gap-tu-loc/2767994/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.