Tưởng Tự trở mình giữa cơn mơ, bên cạnh chẳng có ai.
Tỉnh táo hơn đôi phần, anh mở mắt, rèm cửa sổ dày nặng trong khách sạn vẫn đang kéo kín nên anh chẳng nhận rõ được thì giờ. Có tiếng nước loáng thoáng vọng ra từ phòng tắm.
Nhổm dậy khỏi chiếc giường lộn xộn, Tưởng Tự vẫn thấy thấm mệt. Vùng eo đau nhức, anh nhắm mắt chờ mười mấy giây rồi nhấc mền, đi chân trần trên tấm thảm mềm, dựa vào trực giác thẳng tiến đến phòng tắm.
Giờ đây mớ quần áo bị ném lung tung tối qua đã được ai kia xếp gọn trên đầu giường, thế nhưng Tưởng Tự không mặc chúng.
Cửa phòng tắm không khoá, lúc cửa mở tiếng nước chợt rõ ràng hơn, hơi nước bao phủ căn phòng.
Trì Việt đứng dưới làn nước, quay lưng về phía cửa, nghe tiếng bèn ngoảnh đầu nhìn thử.
Tưởng Tự bước vào làn nước, nhắm mắt tì trán lên hõm vai của Trì Việt, hơi sương nhanh chóng dội ướt cơ thể anh, tóc và mặt cũng ướt đẫm, hơi nước trên hàng mi trông như giọt lệ còn vương.
Trì Việt quay người lại, giữ rồi xoa bóp eo Tưởng Tự, trong không gian khép kín giọng hắn dịu dàng đến lạ.
"Anh làm em tỉnh giấc à?"
Tưởng Tự lại tì đầu lên ngực Trì Việt, lắc đầu, giọng khàn khàn: "Em không muốn ngủ một mình."
Lúc này anh vẫn chưa tỉnh hẳn nên chừng như đang nũng nịu. Trì Việt bật cười một tiếng, giữ gáy Tưởng Tự nhấc mặt anh lên rồi hôn tỉ mẩn từ xương lông mày đến khoé môi.
Tưởng Tự nhớ ngày xưa khi Trì Việt trao anh nụ hôn, hắn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trang-sang-kho-gap-tu-loc/2768064/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.