Lúc ấy kinh hãi đến mức không dám nhìn kỹ, chỉ quét mắt lướt qua rồi đi vội. Bây giờ, lại được chứng kiến toàn bộ theo cách này.
Thảo nào mỗi lần hắn đổi tư thế, đều phải chống tay vô cùng khó khăn.
Cùng hắn sống chung ba ngày, vậy mà ta lại không hay biết trên người hắn còn mang nhiều vết thương như vậy.
Nghĩ lại ba ngày qua, ta ép hắn dậy, ép hắn uống nước, ép hắn ăn cơm… hận không thể tự tát cho mình một cái.
Đại phu soi xét một chỗ, lại thở dài một tiếng, rồi lại soi một chỗ khác, lại thở dài thêm một tiếng nữa.
Bỗng hắn đè giọng nói nhỏ một câu gì đó.
Thập Ngũ lập tức bật khóc: "Chủ tử, ngài đừng nhịn nữa, ngài phải tiểu ra mới được!"
Hắn như sực nhớ ra điều gì, vội quay sang cầu xin ta: "Cô nương, phiền cô nương ra ngoài một lát được không? Công tử nhà ta là bậc chính nhân quân tử, tuyệt đối không thể thất lễ trước mặt nữ nhi!"
…Phải rồi, suốt ba ngày nay ta chưa từng nghe thấy tiếng nước chảy.
Ta nghẹn lời, cổ họng như bị tắc nghẹn.
"Quản ngục! Đưa nàng ra ngoài."
Lần đầu tiên kể từ khi xuyên đến thế giới này, ta bước ra khỏi buồng giam, nhưng trong đầu chỉ nghĩ đến người trong lao.
Chờ đến khi tiếng nước róc rách ngừng lại, ta liền vội vã chạy đến song sắt nhìn vào.
Trong phòng giam, mười mấy ngọn đèn được thắp lên, sáng trưng.
Đại phu quả là có tay nghề giỏi, kim, dao,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trang-sang-nam-ay-trong-nguc-toi/2230822/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.