Người đứng quanh Nhiếp Sâm lúc này chỉ có tôi, đại tiểu thư và Thẩm Tuyết.
Vừa rồi hai người bọn họ còn thi nhau quan tâm Nhiếp Sâm như tiếng muỗi vo ve.
Bây giờ, trong phòng bệnh im phăng phắc.
Sắc mặt Nhiếp Sâm tái nhợt, vẻ lúng túng và xấu hổ thoáng hiện trên gương mặt.
Thẩm Tuyết cắn chặt môi, liếc nhìn đại tiểu thư.
Đại tiểu thư lập tức định đứng ra trả tiền.
Nhưng tôi thì thầm bên tai cô ấy: "Cậu hết tiền rồi."
Cô ấy khựng lại, ánh mắt chìm vào suy tư.
Thẩm Tuyết khó chịu nói: "Cao Tinh Thần, không phải cậu có tiền sao? Vừa nãy chẳng phải cô còn ra vẻ quan tâm anh Nhiếp Sâm lắm cơ mà? Cô biết anh ấy không có tiền, vậy mà còn giả bộ làm ngơ. Đúng là lòng dạ cô độc ác!"
13
Nhiếp Sâm lập tức nhìn đại tiểu thư bằng ánh mắt đầy căm hận.
Đại tiểu thư bắt đầu chột dạ, khẽ kéo áo tôi, ra hiệu muốn tôi trả tiền thay.
Tôi lập tức cất giọng chính nghĩa: "Thẩm Tuyết, cô không thấy xấu hổ sao? Nhiếp Sâm chân đã gãy rồi, vậy mà cô còn châm chọc anh ta không có tiền trả viện phí! Anh ta đã đáng thương như vậy, chẳng phải cô nên lấy hết tiền mình ra giúp anh ta sao? Chúng tôi đều biết, ngày nào cô cũng đi làm thêm, kiếm được không ít tiền đấy!"
Tôi quay sang đại tiểu thư, giọng đầy cảm xúc: "Còn bạn Cao Tinh Thần của chúng ta, một cô gái yếu đuối nhưng lại có trái tim vô cùng nhân hậu. Cô ấy đã dồn hết tiền tiết kiệm để giúp tôi,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tranh-ra-cho-chi-day-huong-phuc/1781041/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.