Tranh Tử không nghe nổi cái gì, đầu y đau buốt và thùy tâm co siết nặng nề đến không thở nổi, sau đó y nghe thấy vài tiếng kêu của A Nha, mí mắt nặng trĩu dần sụp xuống.
Lần tỉnh dậy tiếp theo là buổi chiều, tuyết rơi ngày một dày đặc, thứ mà Tranh Tử nhìn thấy đầu tiên là hai gương mặt xa lạ mà mình chưa bao giờ quen. Một kẻ mặt núng nính béo nộn như cái bánh bao thì gọi y là ơn công, còn một tên hòa thượng đầu trọc nhưng không ra dáng hòa thượng, trên cổ quấn cái áo cà sa rách thì gọi y là “tiểu huynh đệ xanh xao”, nhìn trên cơ bản đều là hai tên ngốc không có tính uy hϊếp. A Nha đậu trên cành cây cao đang thưởng thức một con cánh tiên, cũng không buồn nhìn tới chủ nhân mình. Tranh Từ lòm còm ngồi dậy tay huơ vội cây đào côn sau đó ném thẳng lên trên cành cây, chỉ nghe một tiếng “oác”, rồi hai thứ gì đó thi nhau rơi xuống bụi cây phía sau.
Tên hòa thượng không ra dáng vẻ hòa thượng nhìn thứ vật thể vừa rơi xuống liền ca thán nói:
- Ây yo! Con thượng cổ điểu này không phải hạng thường đâu, trông nó săn chắc thế kia thì thịt hẳn là…à không…không…Nam Mô A Di Đà Phật!
A Nha nằm trong bùi cây đằng sau nghe thấy tiếng “thịt” thì “oác!” la một tiếng song vẫn chưa dậy nổi.
Tên béo nộn bên cạnh thì cười hề hề vừa đỡ Tranh Tử ngồi dậy vừa sốt sắng nói:
- Tiểu ơn công tỉnh rồi!
Vừa nói hắn vừa lấy tay phủi tuyết trên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tranh-tu/498915/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.