*15' Sau*
Má cô sau được chườm đá nên má đã bớt đỏ lại. Thiên Vỹ đặt túi chườm sang 1 bên, đan hai tay lại rồi ôn tồn nói.
- Cư xử của con hôm nay, tốt nhất không nên lặp lại.
Nguyệt Hạ đối mắt với Thiên Vỹ nói.
- Cậu 2 đe doạ con.
Thiên Vỹ đáp.
- Đe doạ. Ta chưa bao giờ đe doạ con. Và ta cũng sẽ không bao giờ làm điều đó.
Nguyệt Hạ nói.
- Con tự có chừng mực. Cậu 2 không cần phải bận tâm.
Thiên Vỹ không để tâm, nói tiếp.
- Con biết loài chim chứ. Con biết cách để giữ loài chim đó bên mình là gì không ?
Nguyệt Hạ nghe ra được ẩn ý từ trong câu nói của cậu mình. Thiên Vỹ cong khoé môi lạnh lẽo nói.
- Là bẻ gãy đôi cánh của nó. Nhốt nó vào 1 cái lồng, chịu sự giám sát mãi mãi.
Nguyệt Hạ nói.
- Vậy cậu hai có biết, không có gì là mãi mãi không ? Đôi cánh bị gãy, con chim đó sẽ chỉ còn một con đường đó là chết.
Thiên Vỹ hướng mắt nhìn cô, nghiêm giọng.
- Ta sẽ không để nó chết.
Nguyệt Hạ nực cười nói.
- Cậu hai lấy gì đảm bảo, nó sẽ không chết. Nó còn lý do nào để sống nữa sao ?
Thiên Vỹ không trả lời được câu hỏi của cô, Nguyệt Hạ bật cười đứng dậy thầm trách, mắt đỏ hoe.
- Lạ thật đấy, mạng sống con người há lại có thể dễ dàng đem ra đùa vui như vậy.
Rồi thở dài lặng lẽ bỏ đi ra ngoài, Thiên Vỹ im lặng đôi chút rồi lại phì cười khúc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tranh-xa-chi-dau-ra/1220997/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.