Edit: ji [Trượt xuống đất, anh cảm thấy kiệt sức, đầu óc choáng váng…] —–o0o—– Ký ức được đánh thức giống như bông tuyết lao ra khỏi cỗ máy tuyết, không kịp chuẩn bị đã xuất hiện ngay trước mắt. Cho tận đến khi bước ra khỏi cổng tiểu khu, dạ dày Trần Lạc Du vẫn từng cơn co rút đau đớn. Ánh mặt trời đầu đông ấm áp chiếu lên người anh, nhưng trán và sau lưng anh đều là mồ hôi lạnh, tay phải đút trong túi áo khoác không ngừng run rẩy. Lại là cảm giác quen thuộc và đáng sợ đó. Anh s* s**ng trong túi trống không của mình, đó rõ ràng là một hành động vô nghĩa, nhưng anh hy vọng có thể chạm vào Paroxetine (*) và nuốt ngay một viên thuốc màu trắng. (*) Paroxetine được sử dụng để điều trị trầm cảm, hoảng sợ, rối loạn ám ảnh cưỡng chế (OCD),rối loạn lo âu và rối loạn căng thẳng sau chấn thương. Thuốc làm giảm sự sợ hãi, lo lắng, những suy nghĩ không mong muốn và tâm trạng hoảng loạn. Thuốc cũng có thể làm giảm các ý muốn thực hiện các hành động lặp đi lặp lại can thiệp vào cuộc sống hàng ngày (một cách bắt buộc như rửa tay, đếm số và kiểm tra). Bên trong tiệm mạt chược chật ních người, rõ ràng là không ai nhận ra anh, nhưng anh lại cảm giác những ánh mắt đó lại đang nhìn mình. Bởi vì anh chính là người thường xuyên ra vào phòng 406, chính là người bị chủ nhà nghe thấy âm thanh ghê tởm kia. Ghê tởm? Hóa ra anh suýt khiến Trần Phi Lân bị đuổi ra ngoài, hóa ra khi bọn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tren-nhung-tang-may-lam-quang-hi/2919751/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.