Edit: Ji [Người ấy vẫn còn chút tình cảm với mình phải không?] —–o0o—– Tiếng hát “” từ bên ngoài chăn truyền đến, Trần Lạc Du chậm rãi mở mắt ra, đối diện với khung cảnh tối tăm mà ấm áp hồi lâu mới ý thức được là điện thoại di động của mình đang kêu. Anh thò tay ra khỏi chăn, với lấy điện thoại và cầm nó lên. “Chủ nhiệm Trần, anh đang nghỉ ngơi sao?” Giọng y tá Dương từ đầu bên kia truyền đến, cùng với tiếng xe cấp cứu quen thuộc. Trần Lạc Du muốn nói “Ừm” nhưng lời nói vừa đến miệng liền ngơ ngẩn, vén chăn lên ngồi dậy. Ánh sáng xung quanh vẫn tối tăm, còn anh đang ở trong phòng của mình. Trần Phi Lân đâu?? Anh không quan tâm đến việc trả lời Tiểu Dương, đi chân trần xuống giường đến cửa nhà Trần Phi Lân bên cạnh gõ cửa. Nhưng anh gõ rất lâu không có ai trả lời, bên trong không có ánh sáng nên anh gọi cho Trần Phi Lân, cuộc gọi được chuyển vào hộp thư thoại. Dựa vào cửa sắt, anh lấy tay che đi cái trán sưng đỏ, lòng bàn chân lạnh giá truyền hơi lạnh vào người, nhưng lại không thể khống chế được sự hoảng sợ trong lòng. Trần Phi Lân rời đi không lời từ biệt. Điện thoại của Tiểu Dương lại gọi tới, hôm qua anh đã trực cả một buổi tối, hôm nay lẽ ra anh sẽ được nghỉ ngơi. Nhưng tối nay lại xảy ra hai vụ tai nạn xe cộ, một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tren-nhung-tang-may-lam-quang-hi/2919785/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.