Edit: Ji [Nhưng lúc đó cách duy nhất chỉ có thể làm như vậy] —–o0o—– Anh nôn đến mức dạ dày co rút đau đớn không ngừng được, thực quản như bị đốt cháy, nước mắt không ngừng rơi. Nhưng điều khiến anh cảm thấy khó chịu nhất không phải là nỗi đau thể xác, mà là sự tự trách và hối hận cứ quẩn quanh trong lòng. Đó rõ ràng là lỗi của anh, nhưng Trần Phi Lân lại phải chịu trách nhiệm về điều đó. Tại sao người đó không nói ra sự thật? ! Chật vật ngồi dưới đất, ngón tay run rẩy đến mức không cầm nổi đồ vật nữa, chiếc điện thoại mang theo quá khứ của anh và Trần Phi Lân rơi xuống đất, tắt màn hình. Anh thất thần mà nhìn nó, nếu anh là Trần Phi Lân, cũng sẽ không dễ dàng tha thứ. Anh không nhớ gì cả, để lại Trần Phi Lân một mình đối mặt với mọi đau đớn và trách móc, đối mặt với mạng người và yêu cầu bồi thường 180 vạn, cuối cùng hắn đã dùng loại tuyệt vọng nào để nhận bản án? Và anh đang làm gì vào thời điểm đó? Anh thậm chí còn không nhớ tại sao mình lại mất trí nhớ! Vầng trăng sáng dần bị che khuất bởi mây đen, ánh đèn trên những bức tường ngoài của những tòa nhà cao tầng lộng lẫy bên kia sông cũng nhanh chóng vụt tắt. Thành phố kết thúc một ngày ồn ào náo nhiệt dần trở về với giấc ngủ say, ngay cả những ngọn đèn đường phía sau cũng thật thê lương. Anh ngồi bó gối tại chỗ và chôn mặt vào khuỷ tay. Trong đầu vang lên những tiếng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tren-nhung-tang-may-lam-quang-hi/2919792/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.