Edit: Ji [Anh nhìn thấy những cảm xúc không che giấu trong đôi mắt đó.] —–oOo—– “Không có vấn đề gì lớn” bác sĩ Đường giúp Trần Phi Lân kéo vạt áo phông xuống: “Mấy vết thương này của cậu đều đã được xử lý rồi, tôi kê cho cậu ít thuốc tiêu viêm giảm sưng.” Trần Phi Lân ngồi dậy, kéo khóa áo khoác lên, nghe Tào Tư ở bên cạnh hỏi: “Vậy sốt cũng chỉ cần uống thuốc là được sao?” “Cậu ta bị viêm nhiễm, thuốc hạ sốt không có tác dụng thì phải truyền dịch” bác sĩ Đường cúi đầu viết trên tờ giấy kẹp trên bảng: “Truyền ba ngày trước đã.” Tào Tư nhìn Trần Phi Lân: “Vậy thì truyền đi, muốn ăn gì?” “Đều được.” Trần Phi Lân trả lời. “Ăn thanh đạm chút, tôi để y tá vào sắp xếp chuyện truyền dịch, mọi người chờ chút nhé.” Bác sĩ Đường nhắc nhở xong liền mở cửa đi ra ngoài, Tào Tư nhìn màn hình điện thoại, nói: “Thanh đạm chút, để Đại Liễu mua cháo ở nhà hàng Hồng Khang cho mày nhé.” “Không cần phiền phức vậy đâu” Trần Phi Lân từ trên giường bệnh xuống, cũng nhìn đồng hồ đeo tay: “Tôi tự gọi là được, anh vẫn nên về xem Tào Gia thế nào đi”. Vừa nãy lúc Trần Phi Lân đi kiểm tra, Tân Na đã gọi điện thoại cho Tào Tư, nói tâm trạng của Tào Gia vẫn không tốt, đến giờ vẫn không chịu ngủ. Trần Phi Lân liền bảo Tào Tư về trước, quan trọng nhất là khi Tào Tư ở đây thì hắn không thể thả lỏng được, chỉ sợ Trần Lạc Du bị Tào Tư phát hiện ra điều gì đó, như vậy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tren-nhung-tang-may-lam-quang-hi/2919841/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.