Khi trận tuyết đầu tiên của năm rơi xuống, Uông Tễ và Phù Tô quyết định cùng nhau đi Hoàng Sơn.
Quyết định này được đưa ra hết sức bất ngờ. Trước đó một ngày, khi lướt mạng thấy hình ảnh tuyết rơi trắng xóa ở Hoàng Sơn, Uông Tễ không kìm được thốt lên: “Đẹp quá!” Chẳng nói chẳng rằng, Phù Tô cầm điện thoại đặt luôn khách sạn và vé tham quan.
“Ủa, vậy là nói đi là đi luôn hả?” Uông Tễ tròn mắt ngạc nhiên.
“Chứ sao nữa?” Phù Tô đáp tỉnh bơ, “Tôi vừa có tiền vừa có thời gian, tại sao không thể nói đi là đi?”
Ngẫm lại, thấy cũng hợp lý, hơn nữa, anh còn có một người yêu sẵn sàng chiều chuộng mọi ý tưởng bất chợt của mình.
Thế là sáng hôm sau, hai người lái xe lên đường.
Từ thành phố của họ đến Hoàng Sơn không có tàu cao tốc trực tiếp, phải đổi chuyến ở một thành phố khác, nên cả hai quyết định tự lái xe.
Quãng đường dài bốn tiếng. Thành phố của họ không có tuyết, nhưng khi xe chạy được nửa đường, trên cao tốc bắt đầu xuất hiện những bông tuyết nhỏ lất phất.
Đi qua một trạm dừng, cả hai xuống xe nghỉ ngơi, tiện thể rót chút nước nóng. Trạm dừng đông nghịt người, xe nối đuôi nhau không ngớt, nhưng ai nấy dù mệt mỏi vẫn hiện rõ nụ cười.
“Chắc ai cũng đang trên đường về nhà,” Uông Tễ nhận xét.
Tuyết mỗi lúc một dày, Phù Tô vặn nắp cốc nước nóng, đưa cho anh uống. Cả hai đứng dưới mái hiên của trạm, nhìn tuyết phủ lên mặt đất tạo thành một lớp mỏng.
Đột nhiên,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tren-nui-co-chuyen-gi-uong-nha-nha/1527986/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.