Xung quanh khu vực Hoàng Sơn có rất nhiều ngôi làng cổ. Hôm sau, hai người lái xe đến một ngôi làng để dạo chơi.
Những căn nhà cổ kính yên bình nép mình dưới chân dãy núi phủ tuyết trắng. Bức tường trắng, mái ngói đen xen kẽ nhấp nhô soi bóng xuống mặt nước tĩnh lặng, nơi những cành cây khẳng khiu in dấu bóng mờ ảo. Phong cảnh Hoàng Sơn mang vẻ đẹp vừa cổ kính, vừa tráng lệ.
Đá xanh lát dưới chân ướt nhẹp vì tuyết tan, trong không khí lạnh giá của mùa đông thoảng qua mùi thơm mát của đất. Họ theo dòng người qua cây cầu cổ. Ở mép cầu, có người dân đang giặt quần áo, tiếng chày đập vải đều đều vang lên, nhịp nhàng mà xa xăm. Những du khách lác đác vào mùa thấp điểm làm làng quê vốn yên tĩnh thêm đôi chút rộn ràng. Dẫu sao đây cũng là thành phố du lịch, nên nét thương mại hóa ở ngôi làng cổ này là điều không tránh khỏi.
Băng qua cầu, con đường dẫn đến một khu phố buôn bán. Những ngôi nhà dân đã được sửa lại thành cửa hàng, bày bán các món ăn và đặc sản địa phương.
Hai người vừa đi vừa được mời ăn thử, mà đúng hơn là được “nhét” đồ ăn vào tay. Một cửa hàng bán bánh nướng Hoàng Sơn, nhân viên cầm khay lớn niềm nở nói:
“Tụi em không cắt đâu, bánh nhỏ mà, mấy anh chị cứ tự lấy. Bên trái là loại cay, bên phải là không cay. Ở giữa là vị mới: muối tiêu, rong biển, và chà bông.”
Uông Tễ nghe mà bật cười: “Không sợ ông chủ la hả?”
Nhân viên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tren-nui-co-chuyen-gi-uong-nha-nha/1527985/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.