Mùa đông trên núi lặng lẽ mà trầm mặc. Không khí lạnh lẽo tràn ngập, ngước nhìn lên, cây trẩu phía sau nhà đã trơ trụi lá, chỉ còn những cành khô khẳng khiu. Đôi lúc, vài chú chim ghé qua, tò mò mổ thử những quả trắng nhỏ xíu còn sót lại trên cành.
Câu trẩu
Phù Tô cúi xuống, kéo chú chó đang ngủ say dịch vào sâu hơn trong ổ, vừa làm vừa nói: “Lại lạnh thêm nữa rồi.”
“Ừ, mùa đông tới rồi mà.” Uông Tễ đáp.
Sắc xanh rậm rạp của cỏ cây mùa xuân hè giờ đã nhạt nhòa. Ngay cả tiếng chim trong rừng cũng thưa dần. Dường như nơi này đã chuẩn bị kỹ càng để ngủ đông, gửi gắm lòng biết ơn một năm đã qua và chờ đợi xuân về năm sau.
Gió lạnh phả vào mặt như kim châm, Uông Tễ rụt cằm, cố giấu vào cổ áo để giữ ấm.
Lúc này, cả hai đang ngồi trên bậc thềm trước sân, loay hoay làm sạch một rổ rau vừa hái từ vườn về.
Trong vườn giờ chỉ còn bắp cải, rau xà lách và củ cải. Uông Tễ không định trồng thêm nữa, vì người ta bảo mùa đông năm nay lạnh hơn mọi năm. Ở vùng núi như Vân Lĩnh, tuyết rơi chắc chắn sẽ làm hư hết rau củ trong vườn.
Anh phủi đất còn bám trên từng cây rau, bỗng ngẩng đầu thở ra một hơi. Tưởng sẽ thấy làn khói trắng nhưng không, không khí chưa đủ lạnh đến vậy. Anh quay sang, mỉm cười với Phù Tô: “Còn chưa lạnh thật sự đâu.”
Nụ cười của Uông Tễ luôn khiến đuôi mắt và khóe môi anh cong lên một cách nhẹ nhàng. Nụ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tren-nui-co-chuyen-gi-uong-nha-nha/1527988/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.