Vào lần chứng kiến Phù Tô phát bệnh, Uông Tễ đã thấy hắn mất đi thính lực, sốt cao liên tục nhiều ngày, không kiểm soát được mà nôn mửa. Ngay cả khi nhắm mắt, gân xanh nơi thái dương cũng nổi rõ. Cuộc đời của Phù Tô trước khi bệnh tật có lẽ chưa từng có lúc nào thê thảm đến thế.
Khi trong lòng anh vẫn chưa nảy sinh tình cảm gì đặc biệt với hắn, chỉ xem hắn như một người bạn bình thường, chứng kiến bộ dạng này cũng đủ khiến anh thấy xót xa. Ngay cả thím Uông sau khi hắn mắc bệnh cũng thường xuyên đến tặng vịt, tặng gà, khuôn mặt đầy vẻ thương tiếc.
Anh không thể hình dung nổi, một người được Phù Tô đồng hành lớn lên như Phù Minh, làm sao lại có thể thốt ra những lời nói như vậy. Cũng không thể tưởng tượng nổi tâm trạng của Phù Tô khi nghe thấy chúng.
Uông Tễ cúi mắt, chớp nhanh để kiềm lại dòng suy nghĩ.
Một lúc lâu sau, Phù Tô mới lên tiếng: “Chuyện đó xảy ra từ đầu năm ngoái. Sau khi xuất viện lần nữa, tôi không biết phải đối mặt với ba mẹ thế nào, càng không biết phải đối mặt với Phù Minh ra sao, nên đành chọn cách trốn tránh.”
Đúng sai thì dễ nhận định, nhưng đối mặt với máu mủ ruột thịt, ai có thể nói rõ ràng được chứ?
Không muốn nhìn thấy ánh mắt đầy giằng xé và đau lòng của cha mẹ thêm nữa, cộng với việc bác sĩ nhiều lần khuyên hắn nên nghỉ ngơi và giữ tâm trạng ổn định, Phù Tô quyết định rời Canada không lâu sau khi xuất viện.
Không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tren-nui-co-chuyen-gi-uong-nha-nha/1527989/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.