Trên đường từ xã về nhà, hai người ghé qua vườn rau của thím Uông hái ít đồ. Uông Tễ bứt vài nhánh cải bó xôi và cải cúc non đem về xào, còn đậu nành trong vườn đã già, không ngon để xào nữa. Anh hái một ít mang về hầm chung với đậu hũ nấu canh.
Đậu nành già nếu phơi khô có thể đập ra lấy hạt làm đậu vàng. Đến mùa đông, đem hầm với giò heo thì mềm thơm khó cưỡng.
Ở góc vườn thím Uông còn có một cây su su. Loại này chẳng cần chăm sóc, đến mùa là tự ra quả, nhưng ăn không ngon, gà vịt cũng ít khi thèm. Những quả su su xanh mướt, căng mọng bám trên dây leo, phần lớn chỉ để ngắm.
Về đến nhà, hai người không vội vào trong. Chú chó trong sân đã thức, tự mình ăn xong bữa rồi tung tăng chạy nhảy. Có Phù Tô đứng gần, nó không dám lao vào phá hoa, chỉ vẫy đuôi nghịch ngợm dưới giàn nho.
Giàn nho ở sân trước là hai người cùng dựng hồi mùa hè. Vì trồng trễ nên nho chưa kịp ra trái, giờ đây những cành lá đung đưa trong làn gió thu.
Cả hai ngồi xuống ghế mây. Đậu hũ non mua về vẫn còn ấm. Mở nắp, đường trắng rắc lên trên đã tan một nửa. Dùng muỗng khuấy đều, múc một thìa, vị ngọt dịu và hương thơm của đậu hũ tươi lập tức tan trên đầu lưỡi.
Nhưng trời mát, gió thổi vài cái là đậu hũ nguội ngay. Lúc đầu, Phù Tô còn kiên nhẫn xúc từng muỗng, sau đó thì cầm luôn chén nhỏ chỉ bằng bàn tay, ngửa đầu uống ực như
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tren-nui-co-chuyen-gi-uong-nha-nha/1527991/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.