Khi trở lại sảnh lớn, Phù Tô vẫn tựa vào góc phòng. Người phụ nữ bên cạnh hắn đã rời đi. Uông Tễ tiến lại gần, hỏi: “Về phòng trước ha?”
Phù Tô nhấp ngụm cuối trong ly Coca, hỏi lại: “Vậy có ổn không?”
“Không sao đâu,” Uông Tễ nói, “Giờ cũng tám giờ rồi, chờ ở đây đến lúc xong chắc phải thức trắng.”
Mấy người lớn đã rời đi từ lâu, đừng nói đến bà cô và mấy chị em họ của anh, ngay cả cậu em họ cũng biến mất tăm. Nếu không phải bị Uông Duệ kéo nhảy một điệu, chắc một tiếng trước anh đã lôi Phù Tô về phòng rồi. Anh sợ ban nhạc chơi ồn quá, làm tai của Phù Tô khó chịu.
Hai người quay lại phòng trên lầu. Lúc nãy trong sảnh đèn quá sáng, cái gì cũng khó nhìn rõ. Giờ thì, ánh mắt của Phù Tô dừng lại ở vết bẩn mờ mờ trên cổ áo sơ mi của Uông Tễ: “Cậu đi tắm trước đi?”
Uông Tễ cúi xuống nhìn theo ánh mắt hắn, nhận ra một vết bẩn nhỏ giống như phấn trang điểm. Với vị trí này, chắc là từ chàng thanh niên say rượu lúc nãy cứ níu kéo anh không buông.
Anh cười nhẹ: “Chắc lúc nhảy với Uông Duệ thì bị dính thôi.”
Thật ra không có gì phải giấu, nhưng gần đây anh rất nhạy cảm. Nghĩ đến chàng trai say rượu đó, anh lại thấy không thoải mái. Chỉ vài câu đối thoại ngắn ngủi cũng đủ khiến anh bứt rứt không yên.
Cầm bộ đồ ngủ và khăn tắm, Uông Tễ bước vào phòng tắm. Dưới dòng nước ấm áp, anh đứng xả mãi, cơ thể dần dần nóng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tren-nui-co-chuyen-gi-uong-nha-nha/1527995/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.