Mãi đến khi đặt chân lên tầng hai nhà Phù Tô, Uông Tễ ôm đống đồ tắm rửa, quần áo, và cả gối đầu mà vẫn ngơ ngẩn chưa tỉnh.
Phù Tô mở cánh cửa đối diện phòng ngủ của mình, quay sang hỏi: “Ngủ phòng này được không? Để tôi đi lấy chăn ga gối nệm.”
Dù trong đầu còn mơ hồ, nhưng Uông Tễ lại đáp lời rất tự nhiên: “Phòng này thôi, chẳng lẽ còn lựa chọn nào khác hả? Tôi không thể ôm đồ đi dạo một vòng ngắm cảnh rồi lại quay về đâu nhé.”
Tầng hai chỉ có ba phòng ngủ: một phòng của Phù Tô, một phòng nhỏ đã chuyển thành phòng tập thể dục, và căn phòng trước mặt anh.
Phù Tô đứng tựa vào cửa, khẽ cười: “Nếu không được, tôi nhường phòng mình cho cậu. Cậu thích cửa sổ bên đó mà đúng không? Tôi ngủ đâu cũng được, không kén giường.”
Uông Tễ lắc đầu: “Tôi cũng không kén giường.”
Phù Tô liếc qua gối đầu trong tay anh, nhướn mày cười nhẹ: “Nói dối.”
Lời nói không nghiêm túc, ngữ khí lại mang chút trêu chọc, âm cuối nhè nhẹ như đang vờn lên. Uông Tễ nghe xong, chẳng những không cảm thấy ngượng mà còn thấy thoải mái kỳ lạ.
Thật ra anh không hề kén giường. Việc ôm theo gối đầu là vì khi nãy ngơ ngác, nghe lời Phù Tô bảo mang đồ cần thiết lên, anh tiện tay nhấc cả cái gối. Lúc cúi người lấy đồ trong tủ, ánh mắt tình cờ chạm phải Phù Tô đang đứng dựa cửa, anh lại đột nhiên cảm thấy bối rối.
Phù Tô thực ra không nhìn anh, chỉ đứng đó chờ, nhưng chính cái nhìn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tren-nui-co-chuyen-gi-uong-nha-nha/1528021/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.