Những cơn mưa mùa hè thường bất ngờ và chóng vánh. Chỉ cần một vài giọt mưa rơi xuống lan can, rồi ngay sau đó mưa nặng hạt trút xuống. Giọt nước bắn tung tóe, vài tia nước văng đến trên người hai người họ.
Sau câu nói vừa rồi của Phù Tô, không gian sân phơi bỗng trở nên tĩnh lặng. Hắn quay đầu lại nhìn cơn mưa đang trút xuống, rồi xoay người bước vào trong nhà.
Lúc đi ngang qua Uông Tễ, dù ánh sáng mờ nhạt khiến không thể nhìn rõ thần sắc của đối phương, hắn cũng biết người kia vẫn còn đang ngơ ngẩn.
Ngón tay của Phù Tô khẽ chạm lên lưng Uông Tễ. Qua lớp áo mỏng, hắn dễ dàng cảm nhận được cột sống và cơ bắp đang căng lên bên dưới đầu ngón tay. Hắn vươn tay xoa nhẹ, như thể đang an ủi.
Sau đó, hắn hơi dùng chút lực, dẫn người bước vào phòng khách.
“Vào đi thôi, trời đang mưa,” Phù Tô nói.
Khi cả hai đã bước vào phòng khách, hắn liền buông tay ra.
Uông Tễ vẫn còn trong trạng thái hỗn loạn, những lời đối thoại vừa rồi khiến anh cảm thấy bối rối. Tuy nhiên, sự im lặng kéo dài lại càng làm anh thêm căng thẳng. Trên vai lưng anh, xúc cảm từ bàn tay của Phù Tô và hơi ấm vẫn còn vương lại. Anh không kìm được, liền lục lọi trong đầu, tìm đại một câu để nói.
“Anh… làm sao mà biết?” Uông Tễ thậm chí lắp bắp.
Họ chưa từng chạm tới những câu chuyện liên quan đến phương diện này. Trước khi gặp nhau ở đây, mỗi người đều có quá khứ riêng. Hai người tuy không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tren-nui-co-chuyen-gi-uong-nha-nha/1528020/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.