Chưa bước vào sân, Uông Tễ và Phù Tô đã ngửi thấy hương thơm nức mũi từ xa.
Chú Uông và thím Uông đang sắp xếp bàn ghế trong sân, còn Uông Dịch Dương thì bận rộn trong bếp, mồ hôi nhễ nhại.
Thấy hai người bước vào, thím Uông cười nói: “Thím mới nói với chú tụi bây nè, hai đứa bây sao giờ này còn chưa tới.”
Uông Tễ đưa tay chùi nước quả đào còn dính trên tay, đi tới bên cái ao nhỏ để rửa: “Xới đất trồng rau nên chậm chút ạ.”
Phù Tô cũng bước tới, đưa tay dưới vòi nước. Uông Tễ xoa xà phòng trên tay mình tạo bọt rồi cố ý đưa qua lòng bàn tay hắn, chia một ít.
“Lười vừa thôi.” Uông Tễ nháy mắt trêu.
Chú Uông bê một món ăn từ trong bếp ra, thấy cảnh đó thì nói: “Xà phòng nhà này không thiếu, xài thoải mái, không cần tiết kiệm!”
Hai người chẳng nói gì, chỉ im lặng rửa sạch bọt xà phòng dưới vòi nước. Lúc cả hai cùng đưa tay để khóa vòi, ngón tay họ chạm nhẹ vào nhau. Uông Tễ nhanh chóng rụt tay lại: “Cho anh khóa.”
“Cơ hội quý giá vậy mà nhường tôi à, cảm động muốn chết luôn.” Phù Tô cười khẩy, giọng đầy ý trêu chọc.
Uông Tễ cúi đầu bật cười, vẩy tay cho khô nước rồi quay vào bếp. Phù Tô đóng vòi nước lại, vừa quay ra đã thấy thím Uông cười nói: “Nhóc Phù, hôm trước bây chụp mấy tấm hình cho nhà thím, coi đẹp dữ dằn luôn!”
Dù mới ăn cơm ở nhà thím Uông vài lần, nhưng giờ khi nghe thím nói bằng phương ngữ miền Nam, Phù Tô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tren-nui-co-chuyen-gi-uong-nha-nha/1528023/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.