Sau khi làm xong thịt viên, nêm nếm muối và gia vị cẩn thận, Uông Tễ vẫn không dám đưa thẳng cho con chó nhỏ ăn.
Ở thôn quê, chó ta thường được cho ăn cơm thừa canh cặn, không ai quá chú trọng chuyện thức ăn. Nhưng con chó nhỏ này lại khác, là thú cưng của Phù Tô. Nhìn Phù Tô, Uông Tễ đoán con chó này chắc ngày thường được nuôi bằng thức ăn loại “xịn” như thịt hộp hoặc thức ăn dành riêng cho chó cao cấp. Thịt viên mà anh vừa làm, tuy ngon nhưng lại nêm muối, sợ cho nó ăn vào lại không tốt.
May mà trong máy xay thịt và cái bồn lúc nãy còn sót chút thịt vụn. Uông Tễ cẩn thận vét sạch, cố nặn được hai viên thịt nhỏ. Anh đặt mấy viên thịt vào nồi hấp, thêm nửa củ mài và một ít khoai lang đỏ vào chung. Con chó nhỏ cứ lẽo đẽo quanh chân, vừa sủa vừa rên ư ử đòi ăn. Uông Tễ cúi xuống, xoa đầu nó, vừa cười vừa nói: “Ráng chờ chút đi, cho mày ăn bữa ‘cơm chó bình dân’ nha.”
Con chó nhỏ tất nhiên không hiểu gì, nhưng cũng nghe lời, ngoan ngoãn ngồi yên, chỉ dùng đầu cọ nhẹ vào chân Uông Tễ như để làm nũng.
Lúc đó, Uông Tễ ngẩng đầu nhìn ra ngoài sân.
Dưới tán hoa sơn trà, Phù Tô đang ngồi trên chiếc ghế mây. Dáng ngồi thẳng tắp, ánh mắt hướng xuống đất, không biết đang nghĩ gì. Gương mặt hắn nổi bật, sắc nét như được điêu khắc từ ngọc, ánh sáng phản chiếu càng làm làn da trắng trẻo thêm phần rạng rỡ.
Uông Tễ đã gặp rất nhiều kiểu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tren-nui-co-chuyen-gi-uong-nha-nha/1528032/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.