Người ở quê thường dậy sớm, mới hơn 9 giờ sáng mà trên đường, các cửa tiệm đã mở cửa gần hết.
Uông Tễ dừng lại trước một tiệm thịt heo. Trên thớt là những miếng thịt tươi vừa mới mổ sáng nay, dù không có ánh đèn chiếu vào, lớp mỡ trên thịt vẫn bóng lên, ánh sáng tự nhiên đầy hấp dẫn.
Ở nông thôn, heo được nuôi bằng bắp, khoai và cỏ nên thịt mềm, ngọt và có mùi thơm đặc trưng. Vì muốn làm thịt viên, chủ quán chọn cho anh một miếng thịt ở phần chân trước: “Thịt chân trước ba phần mỡ, bảy phần nạc, làm viên là chuẩn ngon nhất.”
Uông Tễ quét mã trả tiền, nhưng vì tay chủ quán còn dính dầu mỡ, ông gọi bà chủ ra gói thịt cho anh. Bà chủ nhìn Uông Tễ thêm vài giây, bỗng nhiên hỏi: “Có phải cậu là cháu ông Uông ở thôn Vân Lĩnh không?”
Uông Tễ khẽ đáp: “Dạ vâng.”
Bà chủ tiệm thịt bật cười, nhìn anh rồi nói: “Nhìn cháu mà cứ ngỡ như đang thấy bà nội cháu ngày trước. Giống lắm!” Vừa nói, bà vừa đặt dao xuống, đưa tay chỉ vào mặt mình làm minh họa. “Đúng nét này đây, y như đúc.”
Đã nghe câu này nhiều lần, Uông Tễ chỉ mỉm cười gật đầu. Bà chủ tiệm đang lấy thịt cho anh thì tiện tay thêm một miếng tai heo vào. Anh rút tiền ra trả, nhưng bà vội xua tay, ngăn không cho quét mã thanh toán: “Mấy thứ này có đáng bao nhiêu đâu, nhà cô cũng chỉ để lại nấu ăn thôi. Lần sau cháu mua thịt cứ ghé đây, cô sẽ lựa cho cháu miếng ngon nhất.”
Uông Tễ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tren-nui-co-chuyen-gi-uong-nha-nha/1528033/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.