Xuân đã qua từ lâu, nhưng cái lạnh cuối xuân bất chợt lại ùa về. So với chút hơi thở mong manh của mùa xuân, những cơn gió lạnh lẽo cùng nhiệt độ thấp khiến người ta cảm giác như mùa đông vẫn còn vương vấn.
Máy sưởi trong xe đang hoạt động. Uông Tễ dùng mu bàn tay áp lên khuôn mặt hơi nóng bừng, sau đó hé cửa sổ một khe nhỏ. Sáng nay vừa có trận mưa, không khí giờ đây ẩm ướt. Anh nhìn về phía dãy núi xa xa mờ ảo trong mây mù, cảm nhận tim mình đập nhanh hơn từng nhịp.
“Còn một hầm nữa thôi… Cuối cùng cũng về tới rồi.” Anh lẩm bẩm, những chữ cuối như hòa tan vào làn sương mờ mịt.
Tài xế tưởng anh đang nói chuyện, liền hồ hởi đáp: “Hầm này qua xong chạy thêm vài phút nữa là xuống cao tốc. Cậu muốn đi đâu? Nếu về thị trấn, tôi có thể chở thẳng về nhà luôn.”
Lời nói kéo Uông Tễ trở về thực tại. Anh lắc đầu cười nhẹ: “Không cần đâu, xuống cao tốc tìm chỗ nào tiện thì thả tôi xuống là được. Tôi không về thị trấn, tôi về Vân Lĩnh.”
“Ồ, vậy còn xa đấy! Cậu về thăm họ hàng à?” Tài xế liếc nhìn qua gương chiếu hậu, thấy người thanh niên ngồi sau có vẻ ngoài ấm áp, nho nhã.
“Ừ, về quê nhà.”
Nhưng không phải để thăm họ hàng, mà để về trồng trọt.
Khi vừa xuống khỏi cao tốc, Uông Dịch Dương đã đợi sẵn ở trạm xe buýt gần lối ra.
Thấy Uông Tễ kéo vali bước tới, bao lời trách móc anh không có nghĩa khí, tới thành phố lại không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tren-nui-co-chuyen-gi-uong-nha-nha/1528036/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.