🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Bên ngoài quán nằm ngay mặt đường, tôi có chút lo lắng sẽ đụng phải người nhà họ Dương quay lại. Một bên vội vàng nhấc nắp lồ|\|g hấp, nhanh chóng nhét bánh bao vào túi, một bên căng thẳng nhìn ra ngoài.

Xui xẻo thay, đám đông vây quanh cái thân ảnh tự phụ kia lại đang ở phía bên kia phố, chậm rãi đi về phía tôi.

Phố xá ở Ô Y trấn chật hẹp, ngay cả hai chiếc xe con song song đi qua cũng vô cùng nguy hiểm. Hai bên phố có cấu trúc giống nhau, chỉ cách nhau một con sông không rộng không hẹp, bên trong thỉnh thoảng có vài con cá nhỏ bơi lượn.

Khoảng cách này cũng chẳng phải xa xôi gì. tôi vừa ngẩng đầu, đã rõ ràng thấy trên con phố đối diện có một thiếu niên ăn mặc sang quý đang nhìn qua đây.

Hắn hẳn là vô tình quét mắt qua tôi, chỉ cách nhau hai con đường và một con sông nhỏ. tôi nhìn thấy rõ khuôn mặt hắn—một khuôn mặt tôi chưa từng gặp bao giờ.

Có lẽ, chỉ có thể xuất hiện trên màn hình TV trong phòng ngủ của cậu mợ—nơi tôi chưa bao giờ được phép bước vào.

Chị họ nhà cậu từng lén giấu một tấm poster, nói rằng đó là minh tinh nàng thích nhất, là người có diện mạo đẹp đến mức được gọi là “nhan sắc thần tiên.” Chị chưa bao giờ cho tôi xem, nhưng tôi đã từng thấy thoáng qua khi chị khoe với bạn học. Đúng là rất đẹp trai.

Thế nhưng, khuôn mặt ấy—so với người đang đứng bên kia bờ sông—lại có vẻ kém xa.

Lạnh lùng mà xa cách, tinh xảo đến mức không thực.

Có lẽ đã nhận ra ánh mắt của tôi, hắn lơ đãng liếc nhìn. Thời gian chỉ trong chớp mắt, nhưng ánh mắt hắn trượt xuống, rơi đúng vào tay tôi—vẫn còn đang duỗi vào lồ|\|g hấp.

Rõ ràng quá mức.

🌟💫Bán Hạ Nương Nương💫🌟

Trên tay khác cầm mấy chiếc túi ni lông nhăn nhúm, động tác dù không phải lần đầu tiên nhưng vẫn không giấu được chút hoảng loạn. Nhét bánh vào túi gấp gáp, còn có dừng lại khi cảm nhận ánh mắt của hắn.

Quá rõ ràng—một động tác ăn trộm.

Như một con ch.ó hoang đang lặng lẽ lục lọi thùng rác trong con ngõ âm u, lại vô tình ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của một sủng vật xa hoa được ôm ấp trong lòng một quý phu nhân. Trong lúc con vật ấy thoải mái đến nhàm chán thì bắt gặp tầm mắt lẫn nhau. Thật là một vở hí kịch buồn cười.

Rõ ràng đều là đồng loại.

Con chó hoang lục lọi đống rác, tìm kiếm chút thức ăn để lấp đầy bụng, nó cũng như là một thứ rác rưởi bị người ta vứt bỏ không ai cần đến.

Còn con ch.ó kia, được quý phu nhân ôm vào lòng, đến cả loại thức ăn nhập khẩu xa hoa cũng chê ngán, sống trong suối nước nóng được xây bằng tiền tài và tình yêu.

Một kẻ là chó hoang.

Một kẻ là sủng vật.

Chó hoang cả đời ăn rác cũng chẳng sao, chỉ là thỉnh thoảng, khi nhìn thấy chó sủng vật được nuôi trong nhung lụa, cho dù ngốc nghếch cũng không khỏi dâng lên cảm giác căm phẫn.

Nhưng tôi không nhìn thấy bất kỳ sự khinh thường nào trong mắt hắn. Không có sự chán ghét ghê tởm như người trong trấn hay cậu mợ vẫn dành cho tôi.

Ánh mắt hắn không chứa bất kỳ cảm xúc nào, thậm chí chẳng có một chút độ ấm.

Như thể hắn không nhìn thấy một kẻ trộm bánh bao, mà chỉ là một vật thể vô tri, không có sức sống—giống như đường phố, cây cối hay những chiếc xe đạp cũ xếp lung tung ven đường.

Ở trong tầm mắt ấy, đầu óc tôi như trống rỗng trong thoáng chốc, động tác không tự chủ ngừng lại.

Như thể một điều gì đó mà tôi cố gắng che giấu bấy lâu nay bị thô bạo xé rách, lộ ra những mảng mục ruỗng đáng ghê tởm bên trong. Trong nháy mắt, mặt tôi nóng rát.

“Lại ăn trộm bánh bao?!”

Một giọng quát lớn vang lên, át đi tất cả những tiếng bàn tán xung quanh. Tất cả ánh mắt lập tức tập trung về một hướng.

“Lại là mày! Con chó con nhà họ An, đồ trộm cắp! Mau buông bánh bao xuống cho bà đây!”

“Còn dám chạy?! Đứng lại!”

---

Khi quay về nhà cậu, mợ tôi đang quét sân.

Người phụ nữ chưa đến bốn mươi nhưng vì gầy guộc và cay nghiệt mà trông như đã ngoài năm mươi. Vừa thấy tôi bước vào cửa, bà ta lập tức cất giọng châm chọc:

“ Ái chà, này chẳng phải đại tiểu thư nhà họ An sao? Không biết lại đi đâu du ngoạn thế?”

Tôi cúi đầu, bước qua bà ta mà không hề dừng lại.

Thấy thái độ này, giọng bà ta càng thêm cay nghiệt:

“Không biết còn tưởng chúng tao không cho mày ăn cơm đấy! Ngày nào cũng ra ngoài ăn vụng, mày không thấy xấu hổ, tao còn thay mày thấy mất mặt đây! Mặt mũi nhà này đều bị mày bôi tro trét trấu hết rồi!”

Không biết còn tưởng rằng chúng tao không cho mày ăn cơm...

Nghe thấy những lời này, tôi bỗng cảm thấy buồn cười.

Mỗi mấy ngày bà ta mới bố thí cho tôi một chén cơm thừa.

Với cái kiểu cho ăn đó, đến chó cũng bị bỏ đói mà chết!

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: dmca@truyenso.com

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.