Một ngày nọ, Đỗ Vân Sinh mặc quần áo, eo mỏi nhừ hậm hực bước ra khỏi phòng ngủ. Hắn bỗng nghe thấy tiếng ‘xì xì’ bèn quay đầu lại nhìn, con rắn độc sặc sỡ quả nhiên đi theo phía sau.
Nó thích theo thì theo, nó thích nhìn thì nhìn.
Đỗ Vân Sinh nghĩ vậy rồi thản nhiên bước ra, chầm chậm bước trên hành lang bằng trúc. Trời đã vào cuối thu. Thời tiết trên núi rất mát mẻ, không oi bức như trong thành phố.
Đang đi, Đỗ Vân Sinh bỗng nghe thấy tiếng trẻ con khóc nỉ non.
Hắn dừng bước, trong lòng thầm nghĩ chắc là con quái vật kia, một con yêu quái do sâu biến thành, tuyệt đối không được đi gặp. Song lòng bàn chân như mọc rễ, không rời bước nổi.
Đỗ Vân Sinh sững sờ tại chỗ hồi lâu rồi xoay người về phòng ngủ. Hắn đứng ngồi không yên trong phòng, cuối cùng tức giận chạy ra ngoài, tìm đến căn phòng có tiếng trẻ con khóc nỉ non. Ban đầu hắn ở cửa vươn cổ nhìn vào, và thấy một cục bông nhỏ đang nằm trong chiếc cũi bằng trúc tinh xảo.
Cục bông nhỏ đột nhiên mọc ra tay chân quơ quào lung tung, kèm theo tiếng cười rúc rích réo rắt tựa tiếng chuông.
Đỗ Vân Sinh bất giác tiến lên, ghé vào bên cạnh cũi ngắm nhìn cục bông nhỏ.
Cục bông bọc một em bé. Khuôn mặt mập mạp trắng nõn, đôi mắt to tròn đen láy, vô thức đá đôi chân ngó sen, hai cánh tay nhỏ khua khoắng như đang đánh vào không khí. Đánh một cái rồi ‘đa’ một tiếng theo nhịp.
“Đa! Đa đa!”
Phì bọt.
Đỗ Vân Sinh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/treu-choc-moc-he-nuong/467019/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.