Mùa xuân năm nay, biệt thự của Trì Cẩn Dư cuối cùng cũng được khoác lên mình một lớp áo mới đầy tươi sáng.
Nam Tịch đã chẳng còn ưa nổi tông đen – trắng – xám mà anh chuộng từ lâu. Dù thỉnh thoảng cô vẫn mua vài bó hoa về trang trí, thay mấy cái gối ôm, chăn phủ bằng màu sắc tươi tắn, nhưng tổng thể ngôi nhà vẫn mang sắc thái trầm nặng.
Lần đại tu này, không gian rốt cuộc mới ấm áp hơn được chút.
Một vài tủ trưng bày và kệ sách vẫn còn hơi trống. Sau khi cân nhắc kỹ càng, cô nhắn tin cho Trì Cẩn Dư – lúc đó đang họp:
【Chồng ơi, em có thể vô phòng báu vật tìm vài món ra bày không?】
【Em muốn chọn hai cái bình hoa~ với mấy cái lư hương hay gì đó xinh xinh.】
Dù Trì Cẩn Dư chưa từng đặt ranh giới gì với cô, trong nhà đâu đâu cũng tùy cô lui tới, ngay cả việc cải tạo trang trí cũng để cô toàn quyền quyết định. Nhưng Nam Tịch vẫn biết, trong căn “phòng báu vật” đó đều là những món vô giá, nên vẫn phải lên tiếng hỏi một câu.
Trước đây, cô từng âm thầm so tài xem giữa cô và Trì Cẩn Dư ai giàu hơn. Nhưng từ lúc biết được mức độ “nặng đô” của cái phòng kia, cô liền im bặt.
Tiền của cô toàn dùng để tiêu pha hưởng thụ. Người ta thì bỏ tiền mua cổ vật tăng giá trị. Tư duy không cùng một đẳng cấp — anh giàu tới mức chẳng khác gì quốc khố có chân, là phải rồi.
Anh nhắn lại ngắn gọn:
【Đi đi, em biết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tri-nam-xuan-thuy-chiet-chi-ban-tuu/2980319/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.