Trì Cẩn Dư đặt tên gọi ở nhà cho cặp sinh đôi là Triều Triều và Mộ Mộ, còn tên khai sinh thì để ba vợ là Nam Tuấn Lương quyết định.
Kỳ Cảnh Chi chê bai hắn: “Đặt tên con thôi mà cũng phải khoe tình cảm.”
Triều Triều là anh, Mộ Mộ là em gái. Khi được khoảng một tháng tuổi, hai bé đã bắt đầu có sự khác biệt.
Bé gái ăn khỏe hơn, mặt tròn trịa hơn, đôi mắt phượng giống hệt Nam Tịch lúc nhỏ, gần như giống nhau như đúc.
Bé trai cũng giống Nam Tịch, nhưng nếu nhìn kỹ thì mắt và môi lại mang dáng dấp của Trì Cẩn Dư – mắt đào hoa, môi mỏng.
“Gen nhà mình vẫn trội hơn.” Kỳ Cảnh Chi vừa đùa giỡn hai đứa cháu ngoại vừa tặc lưỡi hai tiếng, “Tổng giám đốc Trì, có mỗi đứa con trai là hơi giống cậu một tí xíu thôi, cậu không tức à?”
Trì Cẩn Dư từ tốn nhét hai bộ đồ nhỏ vào máy giặt chuyên dụng cho trẻ sơ sinh, giọng điệu bình thản: “Tức cái gì chứ?”
Kỳ Cảnh Chi liếc hắn, vẻ mặt phức tạp: “Tôi nói chứ cậu á, từ mười mấy tuổi đến ba mươi mấy tuổi, lúc nào cũng cái kiểu lạnh tanh này, chẳng h*m m**n gì, cũng chẳng có tính khí, đầu cạo trọc là vào chùa làm hòa thượng được rồi, em gái tôi sao chịu nổi cậu vậy?”
Trì Cẩn Dư liếc hắn một cái, ánh mắt đầy ẩn ý: “Sao anh biết tôi đối xử với anh và với vợ mình giống nhau?”
“…”
“Anh vợ à, chuyện vợ chồng tôi anh đừng bận tâm nữa, lo mà chăm lo cho mình đi.” Hắn vỗ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tri-nam-xuan-thuy-chiet-chi-ban-tuu/2980328/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.