34.
Triệu Diễn liếc nhìn ta một cái, ta cúi đầu nói: “Điện hạ và Tiết tiểu thư bàn chuyện quan trọng, nô tỳ xin được lui trước.”
“Không được!”
Nụ cười trên mặt Triệu Diễn lập tức đông cứng lại. Hắn mím môi, nhìn ta như nhìn kẻ thù. Chẳng lẽ là ta phá hỏng chuyện tốt của hắn? Nhưng ta muốn đi mà cũng không được phép đi. Ta chỉ đành tiếp tục đứng yên đó.
Triệu Diễn không biểu cảm gì, quay sang Tiết Uyển Oánh, giọng lạnh như băng: “Nếu phủ Bình Dương hầu ngay cả thành thật cũng không dám, vậy thì cũng chẳng cần hợp tác nữa.”
“Được thôi.” Tiết Uyển Oánh nhún vai, “Phụ thân ta nói quả nhiên không sai, ngươi không dễ bị qua mặt.”
“Nếu thực sự có thể kéo nhà họ Trình xuống, quyền kiểm soát thủy lợi giữa Bình Dương và Ung Châu sẽ phải trả lại cho Bình Dương — đến lúc đó nhị hoàng tử lập được công lớn, e rằng chỉ cần một lời trước mặt hoàng thượng là xong.”
Bình Dương và Ung Châu tiếp giáp, nhưng quyền kiểm soát thủy lợi sông Ký nằm giữa hai nơi lại được Hoàng thượng giao cho nhà họ Trình. Nhưng ta và Triệu Diễn đều hiểu rõ, điều Bình Dương hầu muốn tuyệt đối không chỉ là thủy lợi.
Hai vạn thạch lương thực, nói nhiều cũng không nhiều, chỉ đủ cho dân gặp nạn ăn trong hai ba ngày. Nhưng với Triệu Diễn sắp đến Ung Châu thì lại là liều thuốc hay để trấn an lòng dân. Hành động lần này của Bình Dương hầu, e rằng phần nhiều là để thăm dò phản ứng.
Quả nhiên, Tiết Uyển Oánh lại nói tiếp:
“So
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tri-xuan-thu/2784326/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.