Giang Hàn Nghiên khẽ phất tay, lập tức có vài hộ viện tiến lên, tách đám người Tiêu Cảnh Minh ra. Khóe môi hắn khẽ cong, nụ cười thản nhiên nhưng lời nói lại mang theo sự kiên quyết không cho phép ai nghi ngờ: "Xin chư vị quý khách nể mặt Giang mỗ, xin đừng gây chuyện tại Tiêu Tương Viện."
Đối diện với những kẻ quyền quý cao sang, lời lẽ của hắn không hề có chút nào khúm núm của một người buôn, trái lại còn ẩn chứa một thứ uy áp vô hình. Người đời đồn rằng hắn thủ đoạn tàn nhẫn, có mối giao hảo sâu rộng với nhiều thế lực quyền quý, thậm chí trong cung cũng có người che chở cho Tiêu Tương Viện.
Mọi người vội vã đáp lời vài câu rồi tản đi. Tiêu Cảnh Minh hất tay đám hộ viện, chắp tay hờ hững với Giang Hàn Nghiên: "Những tổn thất hôm nay của Tiêu Tương Viện, Giang huynh cứ thống kê rõ ràng rồi đến phủ công chúa báo lại để nhận bồi thường."
Hắn quay phắt lại, trừng mắt nhìn ta, giọng điệu bực bội: "Còn đứng ngây ra đó làm gì? Thật là đồ mất mặt!"
Nói rồi, hắn giận dữ phất tay áo bỏ đi. Ta vừa định cất bước đuổi theo, một chiếc quạt xếp nhẹ nhàng khép lại, chắn ngang đường đi của ta. Chủ nhân của cánh tay đang cầm quạt chính là Giang Hàn Nghiên. Đôi mắt hắn sâu thẳm, giọng nói trầm khàn.
“Nghe danh cầm nghệ của Thẩm cô nương đã lâu, ta có một phần tàn phổ tuyệt thế. Nếu Thẩm cô nương rảnh rỗi, có bằng lòng giúp ta phục chế?"
Ta
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tri-y-nhu-mong/2714403/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.